Giống như Lâm Kinh Vũ, Mặc Kiếm Phi vậy, nhìn thấy thực lực của Giang Thần tăng lên khổng lồ như thế, Mộ Dung Long kinh ngạc không thôi.
- Chẳng trách ngươi dám nghênh ngang xuất hiện ở trước mặt ta, nhưng ngươi vẫn không nhận rõ được một điểm quan trọng nhất, ba vị trí đầu trên Thăng Long bảng, không có ai là kẻ tầm thường!
Khi chữ cuối cùng vừa dứt, quyền của Mộ Dung Long hóa thành mặt trời, đám người phía dưới liên tục nhắm mắt lại, chỉ dám dùng thần thức để quan sát.
Giang Thần bắt đầu lui về phía sau, trên cánh tay như sắt thép truyền đến tiếng vang làm cho lòng người lo lắng.
Quyền lực của Mộ Dung Long quả thật có thể xưng tụng là mênh mông.
- Luân Hồi Kiếp:Toái Thương Khung!
Giang Thần không thể không vận dụng biến hóa thức thứ hai của võ học thần long, thân thể cố định ở trên không trung, quyền như thép trở nên vô địch, tỏa ra ánh sáng vạn trượng.
Quyền chẳng khác nào hai cái mặt trời va chạm ở trên không trung, uy thế mạnh mẽ làm cho đám người phía dưới đều cảm thấy không an toàn, bắt đầu lui lại xa xa hơn nữa.
Cũng không lâu sau, trên quyền của Giang Thần và Mộ Dung Long thả năng lượng ra ngoài, tiếng nổ vang không ngừng vang lên, núi đá nứt toác, một ngọn núi trực tiếp sụp đổ.
Không trung, hai người đã tách ra, cũng không có ai chiếm được thượng phong cả.
- Đây là lực lượng nào vậy? Võ học của Thần Long hoàng triều sao?
Mộ Dung Long quan sát tỉ mỉ Long giáp trên người Giang Thần, trên mặt toát ra vẻ hâm mộ.
Hắn người mang Long huyết, cũng có thể dùng lực lượng thần long, vận chuyển võ học thần long.
- Giang Thần, mặc kệ Long giáp trên người ngươi là cái gì, ngươi giao ra đây, như vậy ta sẽ không giết ngươi.
Mộ Dung Long nói.
Trong lời này có cạm bẫy, hiện tại hắn không giết, một khi đi ra ngoài, người của Mộ Dung gia cũng sẽ động thủ.
- Các ngươi đều thích đánh một lát rồi nói những câu vô nghĩa hay sao?
Giang Thần cười lạnh nói.
- Mới vừa rồi ngươi đã bị bức dùng tới tuyệt thức, mà ta còn có dư lực, ngươi phải hiểu rõ chuyện này.
Mộ Dung Long bất mãn nói.
- Sao ngươi biết ta không có dư lực chứ?
- Mạnh miệng!
Mộ Dung Long mất đi hứng thú, tay của hắn đặt ở trên chuôi đao màu vàng, nói:
- Chiến đạo của ta đã có thể làm cho ta thích làm gì thì làm, có thể dùng đao, ngươi thì sao chứ?
Đúng như hắn từng nói, một quyền vừa nãy chỉ là tùy ý đánh ra mà thôi.
- Ta không ngại va chạm nhiều lần với ngươi.
Giang Thần rút Xích Tiêu kiếm ra, động tác này của hắn làm cho người ta xem có chút không hiểu.
Khi động thủ với Quỷ Thương, hắn đã bộc lộ ra Chiến đạo, thế nhưng còn không đạt đến trình độ có thể sử dụng kiếm, làm như bây giờ, thực lực sẽ giảm xuống.
- Hóa ra ta đang nói chuyện với một kẻ ngu ngốc.
Mộ Dung Long cười xì một tiếng, đao đã rút ra, ánh đao lóng lánh, kình lực trên đao cuộn trào.
Điểm không giống quyền chính là, đao sắc bén và rất hung hãn, sẽ là nguy hiểm trí mạng.
Hắn cũng không dùng đao chiêu mà vọt thẳng tới, vung đao lên rồi chém một cái.
Ánh đao chẳng khác nào một đạo màn ánh sáng màu vàng mỏng manh, nếu như đứng ở góc độ đối diện với ánh đao thì sẽ không chú ý tới sự tồn tại của nó.
- Mãnh Long đao đạo của hắn lại có tiến bộ rồi!
Âm Tuyệt nói.
Làm một trong mười vị trí đầu trên Thăng Long bảng, hắn hiểu rất rõ về Mộ Dung Long.
Khi đột phá Thông thiên cảnh, kỳ mạch trong cơ thể của Mộ Dung Long đã được khai phá đến cái thứ bảy, lúc đó đã làm cho toàn bộ Long vực khiếp sợ, ngoài ra, Long huyết trong cơ thể hắn cũng cực kỳ tinh khiết, hơn nữa còn là truyền nhân đao đạo.
Những thứ này làm cho hắn trở thành một trong ba vị trí đầu Thăng Long bảng trong thời gian cực ngắn, mãi cho đến hôm nay.
- Bày trận!
Ở bề ngoài Giang Thần ra vẻ xem thường, nhưng trên thực tế còn chăm chú hơn bất kỳ một lần nào khác.
Mộ Dung Long là đối thủ mạnh nhất mà hắn gặp, chỉ vẻn vẹn dựa vào bản thân hắn thì tạm thời còn chưa thắng được đối phương.
Thành viên Thần Kiếm hội chuẩn bị đã lâu, khi được Ứng Vô Song dẫn dắt đã đi tới không trung, đứng ở phía sau lưng của Giang Thần.
Trong tay mỗi người đều nắm một thanh kiếm, rất nhuần nhuyễn tìm tới vị trí của từng người, vận chuyển trận thức.
Ngay khi một đao kia của Mộ Dung Long rơi xuống, kiếm trận tạo thành, tất cả mọi người bao gồm cả Giang Thần ở bên trong, hóa thành một thanh thần kiếm.
- Trời! Đây là trận pháp gì vậy?
- Mọi người thường nói nhân kiếm hợp nhất, nhưng chung quy vẫn có cái bóng của con người, thế nhưng hiện giờ tất cả mọi người ở đây đều biến mất rồi!
- Đao của Mộ Dung Long bị chặn lại rồi!
Ánh đao hạ xuống, chém vào bên trên thần kiếm, thần kiếm sắc bén, xé ánh đao từ bên trong ra, hóa giải đi một đao này.
Lúc này, trên chuôi kiếm của thần kiếm xuất hiện một bàn tay, tiếp theo bóng người của Giang Thần xuất hiện, vẫn mặc Long giáp như cũ, mái tóc dài bay phấp phới, chỉ là hư thực bất định, cả người đang phát sáng.
- Rốt cuộc hắn có bao nhiêu thủ đoạn vậy?
Có người không nhịn được kinh hô.
- Mộ Dung Long, nhìn xem là đao đạo của ngươi lợi hại, hay là kiếm đạo của ta lợi hại hơn!
Thần trí của Giang Thần tỉnh táo, phong cách nói chuyện vẫn là hắn như cũ, giống như sức mạnh của những người khác đều chuyển vào trong cơ thể hắn vậy.
Tăng trưởng rõ ràng nhất mà trận pháp mang đến chính là làm cho Giang Thần thoát khỏi hạn chế về Chiến đạo.
Hắn có thể phát huy Bất hủ kiếm đạo đến cực hạn!
- Trường Hồng kiếm pháp: Nhất kiếm tam thức!
Giang Thần cầm kiếm phóng lên trên, kéo theo từng trận gió lớn, thần uy hiển hách, khiến cho người ta nghĩ đến các hung thú tiền sử trong sử sách, cũng chính là đám hung thú đã từng đánh chết Thiên Thần kia.
- Giun dế, dù mạnh thế nào thì cũng sẽ không mang đến phiền phức cho người khác được.
Mộ Dung Long không có ý sợ hãi, chỉ là tâm tư giết chết Giang Thần ở trong trận chiến này đã kiên định hơn.
Ngón trỏ trái và ngón giữa của Mộ Dung Long nắm chặt, tay phải không ngừng vung vẩy đao của mình.
- Long Nha Toái!
Không quá một giây, ánh đao không còn là chói mắt đơn giản nữa, mà đã lấy một loại quy luật hình thành một loại biến hóa nào đó ở thân đao.
Cho dù không nhìn ra là cái gì, thế nhưng có thể cảm nhận được uy lực của một đao này.
Hai người lần nữa giao chiến, đao kiếm đụng nhau.
Mũi kiếm của Mộ Dung Long biến ảo ra một cái đầu rồng, nhếch miệng cắn xuống.
Nhất kiếm tam thức không đả thương được Mộ Dung Long, chỉ có thể dây dưa với đao mà thôi.
Như là có ba đạo tia chớp màu tím đồng thời đánh xuống, tạo thành hình tam giác huyền diệu, nhổ răng rồng.
- Long Trảo Diệt!
Nhưng Mộ Dung Long còn có hậu chiêu, đao trong tay ác liệt trí mạng, chém thẳng về phía trái tim của Giang Thần.
- Nhất Kiếm Vô Thường!
Giang Thần đã sớm có dự liệu, thân thể hơi chếch ra, thuận thế vẽ ra một kiếm.
- Hả?
Mộ Dung Long biến sắc, tay phải nắm lại, một con thần long từ dưới chân của hắn bay ra, xông về phía chân trời, đồng thời đánh văng chiêu kiếm này ra.
Đương nhiên, cũng bởi vì hắn thi triển lồng khí hộ thể cho nên đao của hắn đã mất đi lực sát thương.
Không ai chiếm được ưu thế, nhưng từ việc Mộ Dung Long dùng lồng khí hộ thể trước tiên mà nói, Giang Thần đã chiếm thượng phong.
- Thật là lợi hại, không ngờ lại có thể đánh thành như vậy với Mộ Dung Long!
Mọi người lẩn đi rất xa trợn mắt há hốc mồm, bọn họ vẫn rất bi quan thay cho Giang Thần, không nghĩ tới khi chiến lại có thể đánh đến trình độ này.
Cho dù là do trận pháp, thế nhưng có thể hiện tại đao kiếm của hai người tranh tài, cũng coi như là phân chia cao thấp trên võ học rồi.
- Hắn chỉ dựa vào hiệu quả của trận pháp mà thôi, sao có thể so với thực lực chân chính của Long ca cơ chứ?
Người Mộ Dung gia không muốn tiếp nhận sự thực này mà nói trào phúng.
- Long ca các ngươi so với Giang Thần còn lớn hơn năm tuổi, thời gian ròng rã năm năm đó, các ngươi không biết ngại hay sao?
Hàn Ty Minh phản bác.
Người của Mộ Dung gia không có gì để nói, kỳ thực trong lòng bọn họ cũng biết điểm ấy.
- A!
Giữa lúc mọi người định tiếp tục nhìn qua thì linh phù trên người bọn họ đột nhiên thiêu đốt, khiến cho người ta đột nhiên không kịp chuẩn bị.
Giang Thần và Mộ Dung Long cũng giống như vậy.
Linh phù chỉ dẫn lối ra, không ngờ lúc này đã bị đốt thành tro, nhưng lối ra vẫn không xuất hiện.
- Dường như lối ra nên sớm xuất hiện mới đúng chứ.
Có người nói.
Lời này đã làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy không ổn.