Mộ Dung Diên cảm nhận được tâm tình hai đội vừa nãy, thế nhưng nàng còn bất lực hơn nữa.
Hugn thú vọt tới dùng tốc độ nhanh chóng tới gần nàng.
- Giang Thần?
Ứng Vô Song ý thức được không phải Giang Thần đang hù dọa người khác, mà là đã quyết tâm, trong lòng sinh ra cảm giác không đành lòng.
Nàng hận Mộ Dung Diên, nhưng cũng đã từng có quan hệ rất tốt.
Chỉ là nghĩ đến hành động của Mộ Dung Diên, nàng không mở miệng cầu xin.
Ở trong tiếng rít chói tai, Mộ Dung Diên chết thảm ở bên trong làn sóng hung thú.
Tiếp đó, Giang Thần và những người khác gánh trách nhiệm của đạo phòng tuyến thứ nhất, hóa giải nguy cơ từ hung thú.
- Vốn nên ta ra tay.
Trương Vũ đi ra, cũng rất bi phẫn. Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, lại nhìn thảm trạng của Mộ Dung Diên, hắn vẫn còn chưa hết giận.
- Nàng vì ta cho nên mới làm như vậy.
Giang Thần nói.
- Ca ca của nàng sẽ không giảng hoà, ngươi nên mau chóng rời khỏi đây đi, các thành viên khác của Thần Kiếm hội, Lệ Nam Tinh sẽ không ngồi yên không để ý đến.
Trương Vũ rất bất đắc dĩ nói.
Không quản chuyện này đúng sai thế nào, Mộ Dung Diên chính là tiểu thư của đệ nhất thế gia Long vực, chuyện này còn lâu mới kết thúc được.
- Đúng vậy, Giang Thần, ngươi rời khỏi đây trước đi.
Bên trong đôi mắt đẹp kia của Ứng Vô Song cũng toát ra vẻ lo lắng.
Giang Thần không do dự, nói:
- Nàng đã hại chết sáu người, chết chưa hết tội, tại sao ta phải đi chứ? Đội ngũ của Mộ Dung gia còn chưa trả giá mà!
Nghe thấy hắn nói như vậy, những người khác rất bất ngờ, không hiểu hắn làm vậy là có chỗ dựa gì, hay là thực sự cho là như vậy.
Chuyện trên đời này, sao có khả năng dễ dàng nói rõ như vậy cơ chứ?
Thế nhưng, chuyện Giang Thần đã quyết định sẽ không dễ dàng thay đổi.
Có điều hắn cũng không ngu xuẩn, biết sẽ có một trận ác chiến, thừa dịp chiến đấu ở vùng đất trung tâm còn không kết thúc, hắn bắt đầu bố trí trận thức nhỏ ở bên trong ngọn núi.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, động tĩnh chiến đấu ở vùng đất trung tâm từ từ lắng lại.
Hung thú mà năm đạo phòng tuyến phải đối mặt càng ngày càng ít, điều này có ý vị gì, không cần nói cũng biết.
Cũng không lâu sau, từ vùng đất trung tâm, bảy bóng người đi lên trên không trung.
- Đã có thể thu hồi phòng tuyến rồi.
Nương theo lời này, mỗi một đội ngũ hội tụ về phía bọn họ, thế nhưng người của đạo phòng tuyến thứ nhất ở dưới sự ra hiệu của Giang Thần lại không nhúc nhích.
Rất nhanh, vẻ mặt Mộ Dung Long âm trầm, suất lĩnh đội ngũ của Mộ Dung gia vọt tới, ra vẻ hưng binh vấn tội.
Người theo phía sau đầu óc mơ hồ, không rõ đã xảy ra cái gì.
- Giang Thần, giao Mộ Dung Diên ra đây!
Đi tới bầu trời của núi nhỏ, Mộ Dung Long đã vốn nhìn Giang Thần không hợp mắt quát lạnh một tiếng, cao cao tại thượng, giữa hai lông mày tỏa ra uy thế mạnh mẽ.
- Ở đó.
Giang Thần chỉ vào một hướng khác, lạnh nhạt nói.
Mộ Dung Long thấy hắn như vậy đã ý thức được chuyện không ổn, sau một khắc, gương mặt đã nổi giận, giữa bầu trời truyền ra tiếng rít rất nặng nề.
Dung mạo của Mộ Dung Diên đã không thấy rõ lắm, thế nhưng y phục và dáng người, hắn vẫn là nhận ra được.
- Ngươi rất to gan lớn mật! Ta muốn làm cho ngươi chết không toàn thây!
Lời nói phẫn nộ có sát ý làm cho người ta sợ hãi, ba vị trí đầu trên Thăng Long bảng nói động thủ là động thủ, trên bầu trời phát ra tếng rít gào, như hổ gầm rồng gầm!
- Chậm đã.
Có người ngăn cản hắn.
Người ra tay ngăn lại, là Tô Hình trong ba vị trí đầu.
- Giang Thần, vì sao ngươi lại giết người?
Trước khi Mộ Dung Long chuyển đầu giáo về phía mình, hắn hỏi một tiếng.
Trương Vũ không thể chờ đợi được nữa mà nói ra mọi chuyện, làm cho tất cả mọi người nghe được chuyện này biến sắc.
- Mộ Dung Diên này thực sự là không đặt tính mạng của chúng ta vào trong mắt chúng nào!
Có người bật thốt lên, cảm thấy nghĩ mà sợ.
Nếu như đạo phòng tuyến thứ nhất bị vỡ, hung thú đầy khắp núi đồi sẽ tạo ra phản ứng dây chuyền.
Cho dù chuyện kia đã không xảy ra, nhưng đội ngũ của Trương Vũ đã phải trả giá rất nặng nề.
Đúng như Giang Thần từng nói, Mộ Dung Diên chết còn chưa hết tội!
- Ngươi muốn là địch với ta sao?
Mộ Dung Long không bỏ qua như vậy, càng không để phản ứng của mọi người vào trong lòng.
Hắn, chỉ cần tính mạng của Giang Thần mà thôi!
Tô Hình không mạnh mẽ chống lại ngọn lửa hừng hực trong mắt của hắn mà rất tùy ý tránh ra, không để lại dấu vết.
Có điều, ở phía sau hắn lại có một người khác đứng, làm cho con mắt của Mộ Dung Long co rút lại.
Vẻ mặt của Lệ Nam Tinh vẫn như thế, chân mày buông xuống, ánh mắt hiện ra vẻ ưu sầu nhàn nhạt.
Điểm duy nhất không giống chính là, kiếm của hắn đã kéo lên được một chút từ vỏ kiếm bên hông.
Đó là một thanh bảo kiếm, dù cho còn chưa ra khỏi vỏ, thế nhưng cũng có thể thông qua bằng mắt thường mà nhìn ra được.
- Ngươi ra tay, ta sẽ rút kiếm.
Lệ Nam Tinh bình thản nói, nhưng tự có một sự tự tin vô cùng mạnh mẽ.
Mộ Dung Long giãy dụa trong chốc lát, lần này hắn không bá đạo như vậy nữa mà trầm giọng nói:
- Ba vị trí đầu Thăng Long bảng, đây là lúc để phân ra cao thấp.
Lời vừa nói ra, toàn trường ồ lên, tất cả mọi người cũng không ngờ tới chuyện mà người người trong Long vực chờ mong sẽ dùng phương thức như thế để bắt đầu.
- Lệ sư huynh, đây là chuyện cá nhân của ta.
Có điều, Giang Thần còn làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn hơn nữa.
Đặc biệt là sau khi Tô Hình kia nghe thấy, mày kiếm của hắn không khỏi nhăn lại.
Ứng Vô Song nhìn hắn, vội la lên:
- Giang Thần!
Không có Lệ Nam Tinh trợ giúp, sao hắn có thể chống đỡ được Mộ Dung Long cơ chứ?
- Ta có chừng mực.
Giang Thần nói.
Một câu nói đơn giản đã làm Ứng Vô Song bình tĩnh lại, nàng gật đầu một cái.
Lệ Nam Tinh nhìn Giang Thần, đây là lần đầu hai người chính thức đối mặt, chính thức trò chuyện.
- Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?
Lệ Nam Tinh hỏi.
- Đúng vậy.
Hai, ba giây sau, tay của Lệ Nam Tinh dời khỏi chuôi kiếm.
Mộ Dung Long có chút không hiểu, không biết Giang Thần đang giở trò quỷ gì, nhưng theo hắn thấy, bất kỳ âm mưu quỷ kế gì cũng được, bởi vì Lệ Nam Tinh đã dừng tay.
- Ngu xuẩn.
Đây là đánh giá của hắn đối với Giang Thần, hắn đáp xuống mặt đất, đề phòng Lệ Nam Tinh hoặc là Tô Hình đánh lén khi hắn ra tay.
- Ngươi sẽ vì sự ngu xuẩn của chính mình mà chết, lại còn làm liên lụy đến người ở bên cạnh ngươi.
Lúc nói chuyện, Mộ Dung Long nhìn về phía đám người Ứng Vô Song và Trương Vũ, lạnh lẽo thấu xương, hàn ý rất lâu không tiêu tan.
- Các ngươi đi lên trước đi.
Giang Thần dặn dò người ở bên cạnh.
Bọn họ rất do dự, rất muốn cùng tiến cùng lui với Giang Thần, thế nhưng chuyện bất đắc dĩ là kẻ địch thực sự quá mạnh, ở lại sẽ trở thành phiền toái cho hắn.
Bất đắc dĩ, từng người bay lên trời, bao gồm cả Ứng Vô Song ở bên trong nữa.
Điểm không giống chính là, Ứng Vô Song đã đoán được nhất định Giang Thần đã có kế hoạch làm cho nàng không thể ở lại nơi này.
- Thực sự là đại nghĩa ngập trời.
Mộ Dung Long giết người chỉ cần một chiêu, vì vậy cũng không quá vội vã.
- Chung quy vẫn tốt hơn so với Mộ Dung gia nham hiểm các ngươi.
Giang Thần nói.
- Ha ha.
Mộ Dung Long cười cợt, thế nhưng ai cũng biết ở sâu trong nụ cười này là uy năng đáng sợ dường nào.
- Đi chết đi.
Mộ Dung Long xác định không nhìn thấy Giang Thần sợ sệt, hắn chẳng muốn nhiều lời mà lập tức ra tay.
- Táng thiên!
Ai biết Giang Thần lại còn ra tay trước hắn, linh kiếm trong tay cắm vào trong đất bùn ở trên mặt đất.
Trong nháy mắt, cả ngọn núi bắt đầu lay động, khí tức nóng bỏng xông lên chín tầng trời, bức lui người ở trên không trung.
Giống như núi lửa bạo phát, thực vật trong núi tự động cháy, bùn đất dưới chân Giang Thần và Mộ Dung Long biến thành dung nham.
Khi dung nham màu đỏ tươi bao phủ cả ngọn núi, tất cả mọi người nhìn mảnh biển lửa này mà sững sờ.
- Giang Thần này quả thật là người điên.
Có người thầm nói.
Từ chối Lệ Nam Tinh trợ giúp, một lời không hợp đã muốn đồng quy vu tận cùng Mộ Dung Long làm cho người ta sợ sệt.
Đột nhiên, từ trong biển lửa có một bóng người lao ra, là Mộ Dung Long.