Long châu nay là màu đen, không lớn không nhỏ, chẳng khác nào ngọc khí tinh xảo, tỏa ra ánh sáng sáng rực.
Tất cả võ giả ở đây đều có thể cảm nhận được trong hạt châu tản mát ra lực lượng mạnh mẽ, cũng đã hấp dẫn bọn họ rất sâu sắc.
Giữa lúc những người này đang muốn vì long châu mà thi triển một trận chiến đấu gió tanh mưa máu, có người trong đó dời ánh mắt lên trên khuôn mặt của Giang Thần một lúc, lập tức sợ hãi đến mức liên tiếp lui về phía sau.
- Giang Thần!
Nương theo một tiếng thét kinh hãi, trên mặt mọi người tràn ngập vẻ sợ hãi, tham niệm trong mắt bị vẻ kiêng kỵ và sợ hãi thay thế.
Nếu như muốn nói người trẻ tuổi đứng đầu Hỏa vực là ai, tất cả mọi người đều sẽ nghĩ tới Giang Thần.
- Xem ra không ai muốn rồi.
Giang Thần cẩn thận thu long châu, sau đó bay lên, đầu tiên là trở về Nam Phong lĩnh, nói rõ tình huống với gia gia, lại chạy đi Long vực.
Trên đường, hắn cân nhắc xem long châu có ích lợi gì.
Không chút nghi ngờ nào cả, năng lượng ẩn chứa trong long châu rất là kinh người, nhưng nếu như không có phương pháp sử dụng thích hợp, chỉ có thể dùng để xem xét mà thôi.
- Có lẽ không thể bị người tu hành luyện hóa.
Giang Thần thầm nói, bởi vì như vậy, Hắc Long thành sẽ không để cơ hội như vậy cho hắn dùng.
- Thông qua long châu, ngươi có thể tu luyện công pháp Long tộc chúng ta, có trợ giúp rất lớn đối với ngươi.
Hắc Long nói.
- Ồ? Làm như vậy sẽ không tiêu hao năng lượng của long châu, khiến cho nó bị phá nát sao?
- Long châu là ngọn nguồn năng lượng của đại trận Hắc Long thành, nếu như không phải vừa mới bắt đầu ngươi đã phá trận, đợi đến khi trận pháp mở ra, ngươi sẽ không thuận lợi đánh bại Hắc Long thành như vậy đâu.
Hắc Long nói.
- Chỉ có thể nói trận pháp của bọn họ quá rác rưởi.
Giang Thần cười nói.
- Long châu bị sử dụng làm năng lượng đã được gần ngàn năm mà cũng không bị tiêu hao hết, đương nhiên sẽ không bởi vì ngươi tu luyện một môn công pháp mà bị phá nát.
Hắc Long nói.
- Là công pháp ra sao vậy?
Giang Thần hiếu kỳ nói.
- Vậy phải nhìn xem lựa chọn của ngươi ra sao, muốn công kích, hay là phòng ngự, hay là phương diện huyền bí.
Giang Thần không quá do dự, công kích có đao kiếm, phòng ngự có Lôi Đình thần giáp, đương nhiên là hạng mục cuối cùng rồi.
- Vậy ngươi nên chọn Long Tượng công đi.
Hắc Long vừa mới nói xong thì trong đầu Giang Thần đã xuất hiện một quyển bảo điển, là phương pháp tu hành của Long tộc.
Nếu như không có long châu, nhân loại tuyệt đối không thể tu luyện được.
Giang Thần lật xem vài lần đã hiểu rõ thông qua long châu làm môi giới, khiến cho hắn có thể có được lực lượng long tượng.
Đáng tiếc chuyện như vậy không thể thập toàn thập mỹ, Long Tượng công tổng cộng có mười ba tầng.
Cực hạn của nhân loại chỉ có thể luyện đến tầng thứ mười mà thôi.
Mặc dù như thế, mị lực từ công pháp Long tộc vẫn hấp dẫn được Giang Thần.
- Bát bộ thiên long hao tổn quá độ, trong thời gian ngắn tốt nhất không nên dùng lại, nếu không sẽ làm thương tổn tới long bộ hạ và hồn thể của ta.
Thanh Ma nói.
- Ta hiểu.
Trận chiến ở hoàng cung, ngàn cân treo sợi tóc, cũng may nhờ có Thiên Long liều toàn lực, nếu không kết quả cuối rất có khả năng sẽ hoàn toàn khác lúc này.
Long vực, Phong Nguyệt thành.
Đây là một toà thành trì cách Thánh thành rất xa, trật tự hỗn loạn, người người trong thành mang theo vũ khí bên người.
Bởi vì quan hệ địa thế của nó, là nơi nam bắc tụ họp ở Long vực, lại tăng thêm ra vào rất tự do, cho nên đã trở thành nơi vui đùa khoái hoạt của rất nhiều người.
Vì lẽ đó, nơi phong hoa tuyết nguyệt ở Phong Nguyệt thành đâu đâu cũng có.
Cũng bởi vì như vậy, mỗi ngày trong Phong Nguyệt thành đều có chuyện máu me, chết người chỉ là chuyện thường như cơm bữa.
Diệu Âm phường là nơi nổi danh nhất trong Phong Nguyệt thành, nữ tử bên trong mỗi người đều có tướng mạo rất đẹp, tinh thông âm luật, tuy rằng không tính là bán nghệ không bán thân, nhưng cũng không phải là nơi mà những nơi khác có thể so sánh được.
Khách hàng của Diệu Âm phường, đều là nhân vật có máu mặt.
Tất cả đều thể hiện ra ở đây, muốn được các cô nương của Diệu Âm phường ưu ái.
Ngoại trừ thiên tính của nam nhân ra, có thể lọt vào mắt xanh của nữ tử Diệu Âm phường là một chuyện rất có mặt mũi, có thể làm cho tiếng tăm của mình truyền ra khắp Long vực.
- Liễu Sát Dương! Lăn ra đây nhận lấy cái chết cho ta!
Ngay khi Diệu Âm phường đang yên tĩnh trải qua một ngày thì bên ngoài truyền đến một tiếng gầm, chấn động đến mức cả con đường đều có thể nghe thấy được.
Người của Phong Nguyệt thành không có chút kinh hoảng nào cả, trái lại còn liên tục chạy đến.
- Liễu Sát Dương? Là vị kia của Tà Vân điện sao?
- Còn có thể là ai được chứ, Liễu Sát Dương đứng thứ mười Trừ Ma bảng, không ngờ hắn lại ở Diệu Âm phường!
- Người kia đến để tru diệt hắn hay sao?
- Là ai đây?
Trong một mảnh tiếng bàn luận, mọi người đã nhìn thấy người ở trên không trung, toàn thân mặc áo trắng, tóc dài tùy ý tung bay, trước ngực ôm một thanh kiếm, ngũ quan vô cùng tuấn lãng.
Ánh mắt của mọi người rơi trên thanh kiếm trong lồng ngực của hắn, ở ngoài vỏ kiếm là màu tím, chuôi kiếm đỏ đậm, chẳng khác nào ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt.
- Liệt Hỏa Kiếm! Đoàn Vô Hối!
- Trước đây không lâu đánh bại Đường Hiểu, tấn cấp lên người thứ 100 trong bảng chữ Giáp của Thăng long bảng, là Đoàn Vô Hối kia?
- Hiện tại lại tới tru diệt Liễu Sát Dương, hắn muốn tiếp tục làm náo động lớn nữa rồi.
- Có trò hay để nhìn rồi.
Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Diệu Âm phường, tổng cộng có ba tầng, mỗi tầng đều có sân thượng, giờ khắc này có thể nhìn thấy được có không ít bóng người, trong đó bao gồm cả từng nữ tử thiên kiều bá mị nữa.
- Không thể đợi tới tối nay sao? Tiếng đàn của Cung Linh cô nương đã bị ngươi phá nát rồi.
Ở trong sự chờ mong của mọi người, một đạo thanh âm lười biếng vang lên.
Trên ban công tầng ba, một bóng người đang đi về phía không trung.
- Liễu Sát Dương! Không ngờ lại là hắn!
- Mặc dù là người của Tà Vân điện, thế nhưng không nhìn có được cảm giác gian trá gì cả.
Liễu Sát Dương là một thanh niên hai mươi mấy tuổi, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, bất kể là dùng tiêu chuẩn gì phán đoán thì cũng là mỹ nam tử, trong mắt để lộ ra vẻ tà mị, người mặc một bộ áo bào đen, làm cho con mắt của không ít nữ nhân trở nên sáng ngời.
- Ta nghĩ lời nói dư thừa không cần phải nói nhiều.
Đoàn Vô Hối ở trên không trung cầm kiếm giơ ra trước người, tay phải nắm chuôi kiếm, kiếm khí sắc bén cùng khí chất lẫm liệt của bản thân dung hợp lại với nhau, cũng có mị lực vô cùng vô tận.
- Người của Anh Hùng điện sao?
Liễu Sát Dương cười tủm tỉm hỏi.
- Không phải, muốn giết người của Tà Vân điện các ngươi, không chỉ là vì Anh Hùng điện.
Đoàn Vô Hối nói.
Liễu Sát Dương nhún vai một cái, vẫn là dáng vẻ dửng dưng như không như cũ, trong tay hắn xuất hiện một thanh linh kiếm, nói:
- Nhìn qua, cảnh giới của chúng ta tương đồng, ta công ngươi phòng, ngươi công ta phòng, không biết phải đánh tới khi nào, như vậy đi, một kiếm phân thắng bại, quyết sinh tử, có dám hay không?
Lời nói khiêu khích rơi vào bên tai của Đoàn Vô Hối, khiến cho hắn nhíu mày, nói:
- Có gì không dám chứ?
Nam nhân là sinh vật rất không chịu được lời khiêu khích, đặc biệt là dưới ánh mắt nhìn chăm chú của nhiều người như vậy.
- Như vậy thì đến đi.
- Huyết nhuộm ngàn dặm!
Kiếm trong tay của Liễu Sát Dương xuất hiện hồng mang yêu dị, lúc này rốt cục hắn đã giống như người của Tà Vân điện, khát máu, tà ác!
- Lạc Yến Hồi Ảnh!
Đoàn Vô Hối cũng rất quả đoán, hít sâu một hơi, Liệt Hỏa Kiếm ra khỏi vỏ, hỏa diễm xông lên tận trời, lan tràn ra ngàn dặm.
Hai người, một người một kiếm, rất nhanh đã giao chiến với nhau.
Đúng lúc này, Liễu Sát Dương nở một nụ cười giảo hoạt, hồng đột nhiên tăng vọt, hóa thành dải lụa sắc bén, xuyên qua kiếm thế và lồng ngực của Đoàn Vô Hối.
- Ngươi!
Một kiếm đâm tới, Đoàn Vô Hối che ngực, một lượng lớn máu tươi từ bàn tay hắn chảy ra, hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Liễu Sát Dương, dùng hết khí lực cuối cùng nói:
-... Đê tiện.
- Ta là người của Tà Vân điện, tà ác là bản tính của ta.
Đoàn Vô Hối không cam lòng nhắm mắt lại, con đường cường giả của hắn cứ như vậy đã kết thúc, hắn muốn giết người nổi danh, trái lại lại trở thành đá đạp chân của người khác.
- Không biết còn sẽ còn có kẻ ngớ ngẩn nào đến đây nữa hay không?
Liễu Sát Dương nhìn máu tươi trên lưỡi kiếm, tự lẩm bẩm.