[Dịch] Thần Vũ Chiến Vương

Chương 374 : Tốt nghiệp thánh viện




Hơi dùng sức, sừng nhọn của tinh thạch đâm thủng da hắn, máu tươi tràn ra ngoài, bị tinh thạch hấp thu.

Chợt, tinh thạch phát ra ánh sáng màu đỏ thẫm, nhưng rất tối, nếu dời tầm mắt đi thì sẽ không thấy được.

Trên mặt Cao Ly hiện lên nụ cười châm biếm.

Bên Cao Kha, đương nhiên là mặt buồn rười rượi,

Cao Nguyệt cũng không hiểu, nhưng nàng tin tưởng nhi tử của mình sẽ không lừa gạt mình.

Đột nhiên, tinh thạch bắt đầu biến hóa, dường như ngọn lửa trở nên hừng hực, ánh sáng càng ngày càng rực rỡ hơn nữa.

Khi mọi người còn đang kinh ngạc, tinh thạch không chỉ không dừng lại, trái lại còn rất nhanh đã đạt đến trình độ chói mắt.

Cao Nguyệt vừa nhìn nụ cười trên mặt nhi tử đã hiểu rõ, thân là Chân Huyết giả, có thể khống chế được cường độ của tinh thạch.

- Thần nhi, đợi đến trình độ tinh khiết ta sẽ nói ngừng.

Cao Nguyệt thông qua thần thức giao lưu cùng Giang Thần.

Chân huyết là cuối cùng đòn sát thủ, không thể tùy tiện để lộ ra.

Giang Thần khẽ gật đầu, hơi suy nghĩ một chút, ánh sáng thu liễm lại.

Nụ cười khinh thường của Cao Diễm cũng đọng lại ở trên mặt, rất là buồn cười.

- Được rồi.

Chờ đến khi Cao Nguyệt mở miệng, Giang Thần ngừng lại, nhưng ánh sáng của tinh thạch cũng không vì vậy mà tản đi.

Khi Giang Thần nâng tinh thạch lên, tất cả mọi người theo bản năng đưa tay chặn tia sáng chói mắt kia.

- Ly thúc, ngươi cảm thấy ra sao? Ta muốn biết, là ta nên xin lỗi Cao gia, hay là Cao gia có lỗi với ta?

Cao Nguyệt nói.

Trên trán của Cao Ly tràn ngập mồ hôi hột, không biết làm sao.

Cao Kha nắm giữ tình báo của Giang Thần, là toàn bộ tình báo chung mà Cao gia biết được.

- Lẽ nào, từ lúc vừa mới bắt đầu chính là cạm bẫy do Cao Kha đào ra hay sao?

Trong lòng Cao Ly xuất hiện suy nghĩ lớn mật.

Cao Nguyệt không thể tới Long vực được, bởi vì có lệnh hạn chế, nếu như là Cao Kha đưa ra lệnh huỷ bỏ hạn chế, nhất định sẽ bị bác bỏ.

Nhưng mà, lệnh hạn chế lại bị Cao Diễm giải trừ.

Muốn hoàn thành được mục tiêu thì phải ra tay từ phượng huyết của Giang Thần, nhưng hiện giờ đã thất bại.

- Chuyện này... Nếu như phượng huyết của hắn là tinh khiết, cảnh giới không thể mới là Thông thiên cảnh tầng ba được!

Cao Ly còn muốn mạnh miệng, không chịu từ bỏ.

- Phượng Linh Thạch là do Ly thúc cho, bằng không, chúng ta lại đi tìm một viên khác để thử vậy?

Cao Nguyệt nói.

- Ý của ta là phượng huyết tinh khiết như thế, thế nhưng cảnh giới còn thấp như vậy đã nói rõ ra cái gì? Nói rõ là bị phụ thân hắn làm ảnh hưởng!

Cao Ly nói.

- Xem ra ngươi sẽ không thực hiện hứa hẹn, có điều, ta cũng không cảm thấy kỳ quái.

Giang Thần đùa cợt nói.

- Hừ, có phượng huyết tinh khiết như thế mà cảnh giới của ngươi lại nhỏ yếu như vậy...

- Nhỏ yếu sao? Đường đường là trưởng giả Cao gia, không ngờ lại nói ra lời vô tri như vậy, cảnh giới đại diện cho thực lực sao?

Giang Thần ngắt lời hắn muốn nói, nhẹ nhàng lắc đầu, đối với người như thế trong lòng hắn rất xem thường.

Người bên ngoài gật gật đầu, nếu cảnh giới đã quyết định tất cả, như vậy võ học, công pháp huyền bí. Tại sao tất cả những thứ này còn có nhiều người tu luyện như vậy chứ?

- Được, vậy thì thế này đi, cứ lấy đao thật thương thật ra so, Cao Ly, ngươi thấy thế nào?

Cao Ly mắt nhìn mình sắp biến thành tên hề, nàng ảo não không thôi.

- Được!

Cao Ly từ bên trong chấn động do tinh thạch mang đến phục hồi tinh thần lại, nghe hắn nói như thế, nàng rất là kích động, lập tức đứng ra.

Rất hiển nhiên, nàng không cho là Giang Thần có thể thắng được mình.

Lúc trước bị đánh mấy bạt tai chỉ là mình bị sát khí không hiểu ra sao kia làm cho kinh sợ mà thôi.

- Giang Thần, mẫu thân ngươi luôn miệng nói ngươi không kém gì đích truyền, như vậy, ngươi dám đấu với ta không?

Cao Ly khiêu khích nói.

Giang Thần nhún vai một cái, không quá quan tâm, nói:

- Vừa nãy ngươi cũng chắc chắn như vậy, kết quả lại nuốt lời, sao ta phải so với ngươi chứ?

Nghe vậy, trong mắt của Cao Ly có lửa giận đang thiêu đốt, nàng cố nén không phát tác, nói:

- Lần này không giống lần trước, nếu như thua...

- Không không không, ngươi, ở trong mắt của ta không đáng giá một đồng, không có bất kỳ độ tin cậy nào cả. Người vì những thứ khác, người quan tâm mặt mũi, thế nhưng vẫn tình nguyện chịu thua cuộc, nhưng ngươi không như thế.

Giang Thần ngắt lời nàng, nói.

Vừa nói, không ít người âm thầm cười trộm, Giang Thần đang mắng người khác không biết xấu hổ, có thể nói là rất đặc sắc.

- Ngươi!

Cao Ly cũng không biết nên nói cái gì cho đúng, trực tiếp động thủ rõ ràng là không sáng suốt, bên người Giang Thần chính là mẫu thân và cữu cữu hắn đang đứng.

- Không dám chính là không dám, còn nói nhiều lời như vậy, kẻ nhu nhược!

Cao Ly mắng.

- Chó tới cắn ngươi một cái, ngươi không thể không nói cái gì mà cắn lại một cái sao?

Giang Thần cười lạnh nói.

Tức thì, Cao Ly và Cao Diễm như thế, tức giận đến mức nói không ra lời.

- Nếu ngươi cho rằng Cao Ly không đáng một văn, như vậy ta đứng ra thì sao?

Giữa lúc này, lại có người đến.

Người đến đi rất chậm, chống một cái gậy, nhưng mỗi một bước, sắc mặt người ở chỗ này càng thêm nghiêm nghị.

Ngay cả Cao Kha và Cao Nguyệt cũng không ngoại lệ.

Giang Thần ngưng mắt nhìn lại thì đã nhìn thấy có một nam tử, có thể gọi là lão giả chân chính.

Bởi tu hành cho nên coi như là già bảy tám mươi tuổi thì cũng có thể bước đi như bay.

Thế nhưng người trước mắt này, thân thể lại xuất hiện vẻ già nua.

Có điều, ở trong mắt y sư như Giang Thần, tuy rằng đối phương già nua nhưng lại nắm giữ sức mạnh kinh khủng.

Hắn, chính là Cao Diễm trong miệng của Cao Kha.

Người muốn mưu đoạt vị trí gia chủ Cao gia.

- Ngươi so với Cao Ly, mặc kệ Cao Ly đồng ý đặt cược cái gì, ta sẽ làm được thay hắn.

Cao Diễm không để ý đến bất kỳ người nào mà nhìn thẳng vào Giang Thần.

- Như vậy thì ngươi nên đưa ra tiền đặt cược làm cho ta cảm thấy hứng thú đi.

Giang Thần nói.

Cao Ly cắn răng, nói:

- Một giọt chân huyết Hỏa Phượng.

Hắn vừa nói, có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ kinh ngạc ở trên mặt của mọi người, có thể thấy được tiền đặt cược này không nhỏ.

- Giang Thần, chân huyết tương đương với tinh lực tiêu hao của tu sĩ Thần Du cảnh khi ngưng tụ thần huyệt, cấp bậc Hỏa Phượng, một giọt cần mấy năm tiêu hao của hắn.

Cao Nguyệt nói.

Giang Thần bỗng nhiên tỉnh ngộ, ánh mắt nhìn Cao Diễm và Cao Ly, nói:

- Thứ ta cần chỉ là đấu thôi đúng không? Một khi ta thua, mặc kệ thắng thua đều có thể làm khó dễ mẫu thân ta đúng không?

Hắn thẳng thắn như vậy, Cao Diễm khẽ cau mày, không hề trả lời hắn.

- Rốt cuộc ngươi muốn dài dòng tới khi nào? Không dám thì chạy về đại sơn đi!

Cao Lệ chờ đến mức thiếu kiên nhẫn, lần nữa mở miệng.

- Như vậy, hi vọng ngươi sẽ không phải hối hận.

Giang Thần nói.

- Hừ.

Cao Lệ chẳng muốn đáp lại lời vô tri này của hắn.

Lập tức, mọi người đi tới trên núi đá gần đây.

- Cao Lệ, giết hắn.

Trước khi bắt đầu, Cao Lệ nghe được một đạo thanh âm, nàng không cần quay đầu lại cũng đã biết là ai đang nói chuyện.

Cho dù nàng còn trẻ, thế nhưng được đi tới Nam Phong lĩnh đã nói rõ nàng đã tham dự vào bên trong tranh đấu quyền lợi.

Giết chết Giang Thần, lại nói hắn tài nghệ không bằng người, Cao Nguyệt cũng không có bất kỳ biện pháp nào cả.

- Ta đã xem qua biểu hiện của ngươi ở tỷ thí Thánh Viện, mặt khác phải nói cho ngươi biết, ta đã tốt nghiệp từ Thánh Viện, là học sinh xuất sắc được Anh Hùng điện mời.

Cao Lệ nói:

- Nhưng mà Anh Hùng điện chỉ là nơi của những thiên tài yếu đuối không quyền không thế, ta khinh thường ở lại.

- May là ngươi không ở lại, trình độ của Anh Hùng điện vốn đã rất đáng lo, nếu như ngươi gia nhập, vậy sẽ biến thành không đủ tư cách rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.