Trong phòng, Giang Thần tháo mặt nạ xuống.
- Thiếu chủ!
Sở Lạc và hai nữ đệ tử Phù Không đảo khác kích động kêu lên.
Nữ đệ tử gọi là Thiến Nhi rất là hiếu kỳ hỏi.
Sở Lạc và một nữ đệ tử khác tên là Dương Song cũng muốn nghe một chút xem làm sao Giang Thần ra được.
- Dựa cả vào nó.
Giang Thần nở nụ cười không tên, Bạch Linh trốn ở phía bên ngoài cửa sổ vọt vào, chạy qua chạy lại ở trong phòng.
- Ồ?
Ba người Sở Lạc giật nảy cả mình, ngoài cửa sổ là không trung cao vạn trượng, há không phải nói con hổ này có thể bay được hay sao?
- Chiến sủng sao?
Giang Thần nói.
Bạch Linh nghe xong rất cao hứng, nằm nhoài ở bên cạnh bàn, duỗi người, mở móng vuốt ra.
Tuy rằng Giang Thần nói rất nhẹ, thế nhưng đám người Sở Lạc biết trong đó có bao nhiêu mạo hiểm, một con chiến sủng có thể tạo ra được tác dụng như vậy, thế nhưng không có nghị lực và trí tuệ kinh người thì sẽ không thể nào làm được.
Chợt, các nàng lại hiếu kỳ về việc tại sao Giang Thần lại muốn đeo mặt nạ.
Giang Thần thật ngại ngùng khi nói mình muốn làm náo động.
Lý do này rất có sức thuyết phục, cho dù đội ngũ của Thiên Đạo môn ở ngay trong thành, thế nhưng cũng không ngăn cản được Hắc Bạch môn ám sát.
Giang Thần nói.
- Vâng.
- Cảnh giới của các ngươi đều đến Thần du cảnh rồi sao?
Giang Thần đột nhiên phát hiện ra điểm ấy, ba nữ tử trước mắt hắn lúc này đều là Thần Du cảnh.
- Bản công pháp trước đó thiếu chủ cho chúng ta vô cùng thần kỳ, chúng ta vốn tưởng rằng chỉ là... chỉ là dùng để cái kia, lại không nghĩ rằng lại có thể so với tu luyện công pháp Thiên cấp.
Sở Lạc nói xong, đột nhiên gò má ửng đỏ, nhớ ước định lúc rời khỏi lần trước.
Thiến Nhi và Dương Song cũng hiểu được, cũng rất e thẹn cúi đầu xuống.
Tức thì, bầu không khí trong phòng trở nên rất ám muội.
- Người ngoài đều nói lần này Thiên Đạo môn chỉ là làm nền trong tỷ thí Thánh Viện, hiện tại chủ nhân đã bình an trở về, nếu như thực lực lại lên một tầng nữa, nhất định có thể làm cho mọi người kinh diễm.
Sở Lạc nói xong, đôi mắt có chứa tình cảm nhìn sang, mặt mày hàm xuân.
- Khục khục.
- Các ngươi phải có tiền đồ một chút! Ta dạy cho các ngươi công pháp kia, cảnh giới bản thân càng cao thì hiệu quả sẽ càng tốt, mới tới Thần du cảnh, các ngươi đã thoả mãn rồi sao? Tất cả đều tu luyện tới Thông thiên cảnh cho ta rồi lại nói sau!
Sở Lạc rất lo lắng nói.
- Tiêu chuẩn tiến tu ta đã nắm chắc, không cần các ngươi lo.
- Ngươi mới vừa nói lần này Thiên Đạo môn chỉ làm nền, lời này là có ý gì?
- Đại đa số đệ tử trên Thiên tử bảng của Thiên Đạo môn đều đã vượt qua ba mươi tuổi, vì Lý Thấm chết vào trong tay thiếu chủ, thần huyệt của Mộc Trấn Xuyên bị thiếu chủ phế bỏ ở Vạn thú vực, cho nên cũng không tham gia được.
Giang Thần rất không hiểu nói.
- Nghe nói Lý Tuyết Nhi luyện công tẩu hỏa nhập ma, xảy ra sai sót, không thể tham gia được.
- Cái gì?
Giang Thần cả kinh, đây là chuyện mà hắn không biết, sau khi đi tới kinh thành, hắn chỉ tìm hiểu tin tức về Thập vạn đại sơn và Xích tiêu phong, biết được tất cả mọi chuyện không quá đáng lo, lúc đó hắn mới thở phào một hơi.
Lại không nghĩ rằng sư tỷ lại bị tẩu hỏa nhập ma!
- Nếu như lúc trước không tách ra khỏi sư tỷ thì ta cũng sẽ không bị Tam hoàng tử ngăn cản, lẽ nào là bởi vì như vậy cho nên nàng mới tẩu hỏa nhập ma hay sao?
Giang Thần đi tới đi lui, vẻ mặt rất bất an, hắn chưa từng trách sư tỷ, càng không hy vọng bởi vậy mà sư tỷ có chuyện.
Sở Lạc nói.
Giang Thần nhìn lại về phía nàng.
Sở Lạc nói.
Băng tâm quyết?
Trong lòng Giang Thần run lên, hắn biết đây là công pháp gì.
Hắn còn biết tu luyện môn công pháp này đến cuối cùng, tâm sẽ như huyền băng, không có tình cảm.
Sư tỷ bởi vì hắn mà nhập ma, sau khi loại bỏ được tâm ma, công pháp sẽ đại thành.
Đối với Lý Tuyết Nhi mà nói, đây là chuyện tốt.
Đối với Giang Thần mà nói, cũng có ý nghĩa sư tỷ và hắn sẽ không thể qua lại được nữa.
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn không biết nên kỳ vọng sư tỷ thành công hay là thất bại.
Tam nữ Sở Lạc nhìn thấy Giang Thần lo lắng như vậy, trong lòng cũng cảm thấy lo lắng thay cho hắn.
Một lúc lâu sau, Giang Thần thở dài một hơi, yên tĩnh lại, bất kể tình huống như thế nào, hiện giờ hắn cũng không thay đổi được, cho nên chỉ có thể thuận theo tự nhiên mà thôi.
Giang Thần nói.
Sở Lạc tiến tới, nhỏ giọng nói một câu.
Giang Thần mạnh mẽ gõ trán nàng một cái, trả lời.
Sở Lạc quệt môi, có chút oan ức.
Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Dương Song đi ra mở cửa, bên ngoài không phải là Hoàng Phủ Hoa hoặc là chưởng quỹ, mà là một vị nữ tử trẻ tuổi.
- Sở Lạc à, không nghĩ tới lời người khác là nói sự thật, nhà ngươi lại có người trong lòng rồi hả!
Sở Lạc có quan hệ không tệ với nàng, cho nên cũng không tức giận, chỉ là lo lắng phản ứng của Giang Thần mà thôi.
Nữ tử kia lại nói.
Vẻ mặt của Sở Lạc có chút do dự, liếc mắt nhìn Giang Thần.
- Ta về phòng trước.
Hắn không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của nữ tử này mà trở về phòng.
Chỉ không bao lâu sau nữ tử kia lại tới gõ cửa.
- Công tử, vừa nãy người của ta có chỗ nào mạo phạm, mong rằng công tử tha thứ, đây là một bình Liệt nguyên tửu, coi như là bồi thường cho công tử.
Giang Thần nói.
Nữ tử kia lại cố ý đẩy về phía Giang Thần.
- Vậy ta sẽ nhận.
Giang Thần đưa tay ra, muốn tiếp nhận bầu rượu kia.
Nữ tử kia nở nụ cười, nhưng lại mang rượu vào phòng, đặt lên trên bàn, lại rót một chén cho hắn.
Nữ tử này nhân cơ hội hỏi.
Giang Thần rất không vui nói.
Nữ tử này nói.
Giang Thần nói.
- Xem ra ngày mai công tử sẽ đại triển thân thủ, vậy ta sẽ mỏi mắt mong chờ.
Nhìn thấy Giang Thần rất khó chơi, nữ tử này lập tức từ bỏ ý định.
- Ta tự giới thiệu mình một chút, Mộng Phi Phỉ Thiên Cơ các, các hạ không muốn nói cũng không sao, Thiên Cơ các không chỗ nào mà không biết.