Vận khí của Giang Thần không tệ, sau khi báo tên xong đã gặp phải một đối thủ Tụ nguyên cảnh ở trong vòng đấu loại.
Sau khi nhận ra được khí tức trên người của Giang Thần là Thần du cảnh, vẻ mặt của vị thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi này tức thì thay đổi.
Khi lên đài hắn nóng lòng muốn thử, bây giờ lại trở nên uể oải uể oải suy sụp, trong mắt còn hiện lên vẻ phẫn nộ.
Thiếu niên hỏi.
- Không phải.
- Đám người xuất thân hèn kém như các ngươi không có hi vọng đâu, không ở nhà mà cố gắng mà chạy tới nơi này chịu mất mặt xấu hổ làm gì chứ?
Giang Thần buồn cười nói.
- Ví dụ như Nhị ca của ta, Hoàng Đô tứ thiếu, Hoàng Phủ Hoa!
Thiếu niên kia ưỡn ngực ngẩng đầu, vẻ mặt rất là kiêu ngạo.
Giang Thần không chút suy nghĩ trả lời.
- Ngươi!
Sắc mặt của thiếu niên này cứng đờ, trừng mắt nhìn sang phía hắn.
Giang Thần lạnh lùng nói.
Trên đường tới báo danh, hắn phát hiện ra người kinh thành đều có một cảm giác ưu việt, cho dù là lão bản quán trà ven đường, khi người bên ngoài hỏi đường thì cũng có vẻ mặt rất là tự hào.
Đồng thời, người kinh thành tự xưng nơi này là hoàng đô.
Kinh thành và hoàng đô cùng một ý tứ, thế nhưng bọn họ cảm thấy mình lại cao quý như vậy.
Loại kiêu ngạo này phát ra từ trong xương, bắt nguồn từ việc nơi này là dưới chân của thiên tử, cũng là đệ nhất thành của Hỏa vực.
Hỏa vực không chỉ có một quốc gia, thế nhưng cũng chỉ có Đại Hạ dám xưng mình là vương triều.
Đối với chuyện này, Giang Thần cũng không có ý kiến gì, đây là chuyện thường tình của con người mà thôi. Kiếp trước ở Thánh vực, khi người ở đó đối mặt với người đến từ vị diện thế giới khác thì cũng đều cho là mình hơn người ta một bậc.
Chỉ có điều, loại tự hào và kiêu ngạo quá đầu này sẽ chọc cho người ta chán ghét.
Ví dụ như thiếu niên này vậy, đụng phải Giang Thần làm cho hắn không thể tiến vào vòng kế tiếp, hắn rất là bất mãn, giống như tiêu chuẩn này vốn nên thuộc về hắn vậy.
Nguyên nhân chỉ vẻn vẹn là bởi vì địa điểm tỷ thí ở kinh thành.
Thiếu niên kia liếc nhìn hắn một cái, cũng không có dự định lấy trứng chọi đá mà nhấc tay chịu thua.
Giang Thần thuận lợi tiến vào vòng thứ hai, nhận được một khối lệnh bài bằng gỗ nho nhỏ, là bằng chứng được thăng cấp.
Nói xong, thiếu niên kia phẩy tay áo bỏ đi.
Giang Thần không có để ý tới hắn, sau khi hỏi rõ công việc của vòng kế tiếp, hắn trở lại tửu lâu mà mình đặt chân.
Là một chiếc lâu thuyền loại cỡ lớn trên không trung, cũng là lâu thuyền có đẳng cấp cao nhất, gian phòng phổ thông một buổi tối cũng có giá gấp mấy chục lần khách điếm bình thường.
Trên boong tàu có một quảng trường lớn, giữa thuyền xây dựng lên một đống căn phòng cao vút, như một cái tháp, tráng lệ, hùng vĩ mà lại rất đồ sộ.
Từ cửa lớn đi vào sẽ thấy một cái đài nhỏ, trên mặt đang có vũ nữ thể hiện dáng người nổi bật của mình.
Tổng cộng có năm tầng, mỗi một tầng đều có thể nhìn thấy sân khấu và phòng khách.
Hành lang của mỗi một tầng đều rất rộng rãi, cũng có bày bàn ra, để khách mời có thể ở trên cao nhìn xuống, xem xét mỗi một góc bên dưới.
Có một thiết kế nổi bật và từng chi tiết nhỏ hoàn mỹ như vậy, cho nên thu phí đắt cũng là chuyện bình thường.
Giang Thần đi tới tầng thứ năm, gian phòng trên tầng này là ít nhất, bởi vì mỗi một gian phòng đều có diện tích to lớn hơn, giá cả cũng cao hơn.
Giang Thần đang nghĩ xem ngày mai có cần đổi một thanh kiếm khác hay không, bởi vì Xích tiêu kiếm rất dễ dàng bại lộ ra thân phận của mình.
- Là ngươi!
Bỗng nhiên, một đạo thanh âm quen thuộc truyền đến.
Ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện ra là thiếu niên vừa nãy đã thua ở trên tay mình, ở trên cái bàn cạnh hành lang, trừ hắn ra còn có vài thiếu niên nam nữ hào hoa phú quý đang ngồi đó.
- Hoàng Phủ Minh, hắn là ai vậy?
Bởi vì thiếu niên này cho nên bọn họ mới sinh ra hứng thú không nhỏ đối với Giang Thần.
Hoàng Phủ Minh bất đắc dĩ nói một câu.
Người đứng bên cạnh hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, Hoàng Phủ Minh thích làm náo động, bọn họ đều biết. Cho nên đối phương muốn thông qua vòng đấu loại, làm ra biểu hiện được vạn chúng chú mục.
Ai biết vận khí của hắn không tốt, ngay ở vòng đấu loại đã va phải một tên Thần du cảnh.
Từng đạo từng đạo ánh mắt nhìn về phía Giang Thần, lập tức, vô số đạo thần thức trần trụi bao phủ lên trên người hắn.
- Thật không hổ là người kinh thành đó.
Giang Thần cười cợt, đột nhiên tỏa ra thần thức.
Tức thì, người trên bàn hoàn toàn biến sắc, chỉ cảm thấy như có một ngọn núi đè ở trên người, không kịp thở.
- Nên hiểu quy củ một chút đi.
Giang Thần nói một câu rồi đi đến phòng nghỉ.
- Chờ một chút.
Hắn vừa đi tới cửa thì người trên bàn kia bỗng nhiên đi tới.
Một tên thanh niên Thần du cảnh sơ kỳ hỏi, vẫn không biết lễ phép như cũ.
- Sao?
Thanh niên kia lại nói.
Giang Thần có chút ngạc nhiên.
Thanh niên nói.
Giang Thần ngẩn ra, lại nhìn vẻ mặt của những người khác, cũng không nói thêm gì về yêu cầu quá đáng này mà bắt đầu chờ thái độ của hắn.
Nhìn dáng vẻ của bọn họ, dường như không nghĩ tới hắn sẽ từ chối.
- Không đổi.
Giang Thần không thèm để ý tới những người này mà lấy ra chìa khoá mở cửa.
Một cái tay khoát lên vai của Giang Thần, là thanh niên kia, hắn rất tức giận, có thể nghe thấy được từ ngữ khí của hắn.
- Chúng ta chờ ở chỗ này thương lượng với ngươi mà không phải trực tiếp ném đồ của ngươi từ trong phòng ra, ngươi đừng không biết cân nhắc như vậy!
- Ngươi không muốn cái tay của ngươi nữa sao?
Giang Thần nghiêng đầu đi, lộ ra nửa khuôn mặt, con ngươi đen kịt.
Hả?
Thanh niên kia cả kinh, giống như bị cỗ lực lượng vô hình này bắn trúng, không chỉ buông tay ra mà còn lùi lại mấy bước.
- Không nên phí lời với hắn! Chúng ta càng khách khí đối với những người này thì bọn họ sẽ càng coi mình là người cao quý, trực tiếp gọi chưởng quỹ tới đây!
Vốn Hoàng Phủ Minh đã nhìn thấy Giang Thần không hợp mắt, bây giờ nhìn thấy mọi chuyện không thuận lợi, hắn lập tức làm khó dễ.
- Các ngươi cũng thật là đủ khách khí, như vậy ta cũng sẽ khách khí với các ngươi một chút.
- Nhìn khẩu hình của ta: Cút!
Giang Thần quát một tiếng, đẩy lui đám người đứng ở trước cửa.
Nhóm người này, mặc dù nói ngoại trừ Hoàng Phủ Minh ra đều là Thần du cảnh, nhưng cũng chỉ có thực lực sơ kỳ, ỷ vào thân phận mà kêu gào ở trước mặt của Giang Thần.
Hắn không tiếp tục để ý tới bọn họ mà đi vào phòng của mình
Chẳng được bao lâu, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Giang Thần vừa mở cửa thì phát hiện ra là chưởng quỹ đã tiếp đón hắn ban sáng, Hoàng Phủ Minh và mấy người thanh niên nam nữ kia đang đứng bên hành lang, vẻ mặt tràn ngập vẻ trêu tức.
Chưởng quỹ nói.
Vừa nói ra lời này, vẻ châm chọc trên mặt đám người Hoàng Phủ Minh càng rõ ràng hơn nữa.
Giang Thần nói.
Chưởng quỹ sững sờ, đầu óc còn đang mơ hồ.
Giang Thần nói.
Vật này, đương nhiên chưởng quỹ không có, hắn chỉ muốn tìm một lý do để Giang Thần đổi phòng đi mà thôi.
- Khách quan, là như vậy, bằng hữu của Hoàng Phủ Hoa ở sát vách ngươi, là đệ tử Phù Không đảo, Sở Lạc, đứng thứ sáu Mỹ Nhân bảng. Nếu như ngươi tạo thuận lợi cho chúng ta, như vậy không thể tốt hơn được nữa.
Hắn nói ra hai cái tên, hi vọng hai cái tên này có thể làm cho Giang Thần thức thời một chút.
Giang Thần không mắc bẫy, hắn vẫn không đồng ý như cũ.
Chưởng quỹ sững sờ, không biết nên nói như thế nào cho phải.
- Thực sự là nói hươu nói vượn, ngươi là ai chứ? Có thể quen biết Sở Lạc cô nương sao? Ta khuyên ngươi nhanh lăn một chút, nếu không đợi ca ca ta tới, nhất định ngươi sẽ đẹp mặt!