[Dịch]Thần Trộm Ngốc Phi

Chương 5 : Thỏ khôn đào ba hang




Mạc Hạo Thiên nhìn thật sâu Mạc Cửu Khanh, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra mới có thể khiến nữ nhi ngu si nhiều năm lại có sự biến hóa lớn như vậy?

“Nữ nhi đã khiến phụ thân lo lắng, nữ nhi cũng không có gì đáng ngại, ngược l ại là tỷ tỷ vừa mới bị ngã xuống càng cần để đại phu nhìn xem một cái.” Mực Cửu Khanh nhìn Mạc Uyển Uyển, trong giọng nói của nàng thể hiện rõ sự quan tâm của mình với người thứ tỷ này.

“Chủ tử! Người cần phải được đại phu hảo hảo chữa trị! Người nhìn vết thương của người đi, nó vẫn còn đang đổ mấy đấy ạ!” Tử Tô vừa nghe xong lời nói của Mạc Cửu Khanh thì vội vàng nói bất chấp lễ nghi.

Mạc Hạo Thiên vừa mới nghe Tử Tô nói thì nhìn vết thương của Mạc Cửu Khanh, chân mày ông nhíu chặt lại, trong lòng ông càng tăng hảo cảm đối với Mạc Cửu Khanh.

“Vì sao miệng vết thương của con lại nghiêm trọng như vậy, sao vẫn chưa có người tới băng bó? Tử Tô, ngươi vừa rồi làm cái gì?” Mạc Hạo Thiên không để ý tới chuyện đã xảy ra, ông hiện giờ quan tâm tới vết thương của Mạc Cửu Khanh hơn.

“Phụ thân, xin người đừng trách Tử Tô, là nữ nhi vừa mới từ trên lương đình ngã xuống, nếu như không phải Tử Tô ở bên con kêu con, chỉ e rằng nữ nhi sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.” Mạc Cửu Khanh nhẹ giọng trấn an liếc nhìn Tử Tô.

Mạc Hạo Thiên vừa nghe xong những lời này, nhướng mày nói: “Uyển Uyển, con vừa rồi xảy ra chuyện gì? Cửu Khanh bị thương, bên cạnh con lại có nhiều thị nữ như vậy, vì sao không tới trợ giúp? Con quản thúc nô tài của mình như thế nào vậy?”

Mạc Uyển Uyển thật không ngờ Mạc Hạo Thên sẽ ở trước nhiều người giáo huấn mình như vậy, vì vậy Mạc Uyển Uyển nhịn không nước nước mắt lã chã.

“Tướng quân, ngài đừng trách Uyển Uyển, chỉ sợ Uyển Uyển cũng đã bị giật mình. Cho nên nữ nhi mới không kịp phản ứng, người nhìn đi, Uyển Uyển không phải cũng bị thương sao?” Mẫu thân Tô Liên của Mạc Uyển Uyển vừa nhìn thấy Uyển Uyển bị giáo huấn nên vọi vàng đứng ra nói chuyện.

“Nghe những lời nói này của di nương, Cửu Khanh thật bất lực, cũng là đích nữ của phủ tướng quân,một đám nô tài nhìn Cửu Khanh bị té thương, cho dù không có lệnh của tỷ tỷ thì cũng nên tiến lên trợ giúp con mới phải, chứ sao có thể lạnh nhạt đứng ở một bên nhìn như vậy.” Mạc Cửu Khanh yếu ớt tựa trên vai Tử Tô, lời nói mang theo sự trống rỗng suy nhược.

“Cái này…” Tô Liên không nghĩ tới Cửu Mạc Khanh nhanh mồn nhanh miệng như vậy, lại khiến cho mình không thể phản bác lại.

“Hay là vì Cửu Khanh bị choáng váng vài năm qua, cho nên mọi người đều không coi Cửu Khanh là đích nữ phủ tướng quân?” Mạc Cửu Khanh xoay chuyển nói những lời lạnh lùng.

Một đám nô tài đứng ở một bên không dám lên tiếng, thân thể bọn họ đều run rẩy mạnh mẽ.

Mạc Hạo Thiên nghe những lời nói của Mạc Cửu Khanh cũng hết sức đồng ý, trong lòng ông càng cảm thấy thẹn với Mạc Cửu Khanh.

“Bổn tướng quân cũng không biết, nô tài phủ tướng quân lại dám vô pháp vô thiên như vậy đấy!” Mạc Hạo Thiên nhìn đám nô tài, lạnh lùng nói.

“Phụ thân, cầu ngài chớ trách các nàng, là nữ nhi không tốt. Tất cả đều là lỗi của nữ nhi, là nữ nhi không biết xử trí.” Mạc Uyển Uyển đứng ở một bên trầm mặc, sau đó rất nhanh quỳ gối xuống đất, vừa khóc vừa nói.

“Tướng quân, thỉnh ngài nhất định phải trút giận cho Nhị cô nương! Nhị cô nương bị té ngã từ lương đình, các nàng cũng không có ý định tới trợ giúp, còn luôn miệng nói Nhj cô nương là người ngu, chết mới tốt. Nô tỳ chiếu cố Nhị cô nương nhiều năm như vậy, kết quả Nhị cô nương lại bị những tên nô tài này khi dễ, người sáng suốt đều có thể nhìn thấy…” Tử Tô để Hồi Oanh đỡ lấy Mạc Cửu Khanh, sau đó quỳ sát bên cạnh Mạc Uyển Uyển nói.

“Tử Tô! Ngươi là một hạ nhân, ngươi có tư cách gì để nói chuyện, im miệng!” Tô Liên vừa nghe Tử Tô nói thì kinh hãi, nhanh chóng ngăn lại nên cũng quên mất đứng một bên còn có Mạc Hạo Thiên.

Mạc Hạo Thiên vừa nghe lời nói của Tử Tô xong thì trong lòng ông nổi tầng sóng gió kinh hoàng, ông không hề biết hóa ra con gái mình bị hạ nhân khi dễ nhiều năm như vậy.

“Bà im ngay, để cho Tử Tô nói tiếp.” Mạc Hạo Thiên lạnh lùng trừng Tô Liên, trầm giọng nói.

“Tử Tô, đứng lên.” Ngay khi Tô Liên lại muốn nói tiếp thì thanh âm của Mạc Cửu Khanh truyền tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.