Dịch: Kidlove
Tất cả đều được chuẩn bị sắp xếp, Liễu quản gia cũng đã phái người tới thông báo, Mạc Cửu Khanh đứng nhìn khuôn mặt phản chiếu ở trong gương đồng trước mặt.
Gương mặt giống nhau như đúc, tất cả đều không hề thay đổi trừ trẻ tuổi hơn so với tuổi kiếp trước của nàng.
Mười lăm tuổi, cuộc sống lại hoàn toàn bất đồng, nhưng ít nhiều người nào cũng không tốt hơn người nào.
Mười lăm tuổi kiếp trước, nàng phải sống trong luyện ngục vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời, nàng phải cố gắng tìm kiếm sinh tồn trong bóng tối, lúc đó nàng đã bắt đầu phải đảm nhận nhiệm vụ. Mà Mạc Cửu Khanh mười lăm tuổi sống ở nơi này lại làm kẻ ngu.
Cho nên mới nói, hai người các nàng chẳng ai tốt hơn ai cả, chỉ khác biệt là số mệnh khác nhau nhưng dù vậy thì cả hai đều trải qua cuộc sống rất thê thảm.
Song nàng đã tới nơi này, mà Mạc Cửu Khanh ở nơi này lại lựa chọn phương thức rời đi.
Bắt đầu từ bây giờ, nàng chính là Mạc Cửu Khanh, nàng sẽ sống làm một kẻ ngu Mạc Cửu Khanh, nàng sẽ bắt đầu lại tất cả mọi thứ, lần này nàng sẽ là nhà cái, nàng sẽ là người xáo bài.
“Tiểu thư, xong chưa?” Tiếng Tử Tô vang lên ở ngoài cửa.
Vốn nàng và Hồi Oanh đều có tính toán để tiểu thư nhà mình ăn mặc lộng lẫy một phen, nhưng nàng không nghĩ rằng tiểu thư nhà nàng lại sớm đuổi các nàng ra ngoài, còn đóng chặt cửa chính và cửa sổ không cho các nàng nhìn lén!
Mạc Cửu Khanh đang nhìn mình trong gương đồng thì trừng mắt trả lời Tử Tô: “Tới đây”
Nàng dứt lời, liền xoay người rời đi.
Trong nháy mắt Mạc Cửu Khanh xoay người, trong gương đồng hiện ra một dung nhan vui vẻ nhưng khó dò, khuôn mặt kiệt ngạo không chịu trói buộc thể hiện ở giữa lông mày tràn ngập sự tính toán mưu lược.
Lần này, nàng sẽ cho thế nhân biết rằng, người nào sống mới là kẻ ngu!
Tử Tô và Hồi Oanh nghe tiếng nói của Mạc Cửu Khanh thì sửa lại áo bào một chút, cả hai đứng ở bên cửa chờ đợi Mạc Cửu Khanh ra ngoài.
Các nàng bây giờ không còn là thị nữ của kẻ ngu trong phủ Tướng Quân mà là thân phận thị nữ của đích nữ phủ Tướng quân Mạc Cửu Khanh, cho dù làm gì cũng không thể mất mặt tiểu thư!
“Két.” Cánh cửa gỗ hoa văn chạm trổ chậm rãi được đẩy ra, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Tử Tô và Hồi Oanh, còn có thị nữ được Liễu quản gia phái tới đều không hẹn cùng nhìn về phía cửa, chờ đợi nữ tử nãy giờ các nàng vẫn đang chờ.
Ánh tà dương chìm xuống, ánh lửa cháy lên như vẻ mặt của Mạc Cửu Khanh, lưu quang trong đôi mắt hoa đào hẹp dài chuyển động cực nhanh, khuôn mặt nở nụ cười như hoa đào chính là như vậy.
Nàng vốn từng không đủ dinh dưỡng, trong thời gian này được điều dưỡng tốt hơn, gò má gầy gò nay đã dần hồi lại, ánh mắt trước kia vốn vẩn đục ngốc lăng nay đã không còn thấy nữa, thay vào đó là con ngươi trong suốt như tinh hỏa, gò má đỏ thắm giảm đi tái nhợt, đôi môi ửng đỏ khẽ mím lại thể hiện con người chủ nhân quật cường.
Tóc đen được cắt tỉa cẩn thận tỉ mỉ, búi tóc được cài trâm xinh đẹp, gió thổi nhè nhẹ khiến từng đợt từng đợt sợi tóc vụn ôm sát dung nhan khiến khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn được pháp họa gọt giũa tinh xảo.
Mạc Cửu Khanh mặc một thân trường y thanh nhã nguyệt sắc, vây quanh những đóa hoa thược dược đỏ tươi khiến nàng vừa có khí chất cao ngạo lại trầm tĩnh.
“Đi thôi.” Mạc Cửu Khanh nhìn ánh mắt kinh diễm của mấy người Tử Tô thì nhếch miệng, nhẹ giọng nói.
Mấy người Tử Tô Hồi Oanh nhìn Mạc Cửu Khanh dẫn đầu đi ra ngoài mới vội vàng đuổi theo, mặc dù họ biết tiểu thư nhà mình không xấu xí nhưng bởi vì ngu dại nhiều năm nên cũng đã che giấu đi vẻ đẹp bản thân mình nhiều năm mới khiến người khác khó chú ý tới nàng.
Nhưng bây giờ tiểu thư các nàng không còn ngu dại nữa, trong đôi mắt hoa đào lại sáng quắc khí thế ngạo nghễ, dĩ nhiên cho dù ai nhìn cũng sẽ không dám coi thường.
Các nàng chưa từng nhìn thấy tiểu thư ăn mặc như vậy nên đáy lòng các nàng đều tự ca ngợi tiểu thư nhà mình.
“Tiểu thư! Người người người…Người thật là đẹp!” Tử Tô một đường đuổi theo bước chân Mạc Cửu Khanh lắp bắp nói.
Mạc Cửu Khanh vừa nghe Tử Tô nói thì bước chân dừng lại, nàng hơi liếc xéo Tử Tô nói: “Xem ra bổn tiểu thư đã từng không xinh đẹp xuất chúng, để cho các em đều bỏ quên, song sau này, bổn tiểu thư đều xinh đẹp để các em vô phương xem nhẹ sự tồn tại của ta.”
Nàng dứt lời, còn nhẹ nhàng nháy đôi mắt hẹp dài hoa đào của mình với Tử Tô.
Mạc Cửu Khanh nhanh bước rời đi mà không để ý tới phản ứng của Tử Tô nữa.
Mặc dù Mạc Cửu Khanh đã quyết tâm sống lại, nhưng có nhiều thứ vẫn không thể thay đổi được, thật ra thì nàng vẫn không thể thích ứng với bước chân của nữ tử cổ đại bởi vì kiếp trước nàng không có thời gian để đi bộ ưu nhã.
Cho nên, mấy người Tử Tô và Hoài Oanh đều phải chạy theo mới đuổi kịp bước chân của Mạc Cửu Khanh.
Tuy Mạc Cửu Khanh đi nhanh nhưng bước chân không hề xấu xí, thân hình nàng tiêu sái khiến người sau lưng nhìn chăm chú nàng có cảm giác bóng lưng tiêu sai đó sẽ biến mất ngay một giây tiếp theo.
“Hôm nay các em không thể cùng ta tiến cung, ở trong phủ nhất định phải cẩn thận một chút. Ta nghĩ Tô Liên sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào để tổn thương các em, ta không hy vọng bởi vì ta mà các em bị thương, cho nên lúc ta không có mặt, các em chỉ cần cố gắng bảo vệ bản thân mình tốt là được, biết chưa?” Khi thấy cửa phủ ở gần phía trước, bước chân Mạc Cửu Khanh chậm lại chờ Tử Tô và Hồi Oanh đuổi kịp, lúc này mới nhẹ giọng nói.
Trong lòng hai người Tử Tô và Hồi Oanh cảm động trước những lời Mạc Cửu Khanh nói, song cả hai cũng không quên nói lời khiến Mạc Cửu Khanh an tâm: “Tiểu thư yên tâm đi, chúng em bây giờ sẽ không để bị nhục mạ, giống như Người nói, nếu người nào thương tổn ta một phần, ta phải hoàn trả toàn bộ lại người đó!”
Lúc này, Mạc Cửu Khanh nghe Tử Tô nói mới gật đầu một cái, hiển nhiên nàng rất hài lòng với câu trả lời của Tử Tô.
Người bên cạnh nàng phải có quyết tâm và ý nghĩ như vậy.
Không có người nào sinh ra đã kém người một bậc như vậy, nếu ngươi nghĩ như vậy thì sau này ngươi không thể trách số mạng hay trách ai mà chỉ có thể trách chính mình.
“Các em nhớ đấy, các em là ngươi của ta, trừ ta ra, không ai có thể chi phối các em, chớ nói là tổn thương. Nếu sau này định đi theo ta thì phải nhớ kỹ lời ta nói.” Thấy xe ngựa cách đó không xa, Mạc Cửu Khanh khẽ nói.
Giọng nói lạnh nhạt lại mang theo khí phách khiến Tử Tô và Hồi Oanh đều không thể phản kháng hay cự tuyệt.
“Chúng em biết!” Tử Tô và Hồi Oanh nhìn nhau cười một tiếng, cả hai nhìn bóng lưng Mạc Cửu Khanh và nói.
Mà khi Mạc Cửu Khanh nghe lời nói của cả hai thì nhoẻn miệng cười.
“Nhị tiểu thư, Người cuối cùng cũng đã tới. Tướng quân đã ngồi trong xe ngựa phía trước, lão nô đưa người qua.” Liễu quản gia từ xa nhìn thấy Mạc Cửu Khanh, vội vàng lên tiếng.
Mạc Cửu Khanh cũng tăng nhanh bước chân đi tới, nói: “Thật là phiền toái quản gia rồi, còn phái người tới đây cho ta biết.”
Mạc Cửu Khanh dứt lời nhưng không thấy Liễu quản gia trả lời, lúc này nàng mới ngẩng đầu thì bắt gặp Liễu quản gia nhìn mình không chớp mắt, trong mắt ông không hề che giấu hoài niệm và kinh diễm.
“Liễu quản gia?” Mạc Cửu Khanh tự nhiên nhìn ra hoài niệm trong mắt Liễu quản gia, đây là ông đang nhớ tới mẫu thân của thân thể cũ sao.
Dù sao mẫu thân thân thể trước vẫn luôn đối xử tốt với quản gia, nên quản gia cũng rất chiếu cố Mạc Cửu Khanh ngu dại.
“À, a, á. . . Người xem lão nô thật là hoa mắt, nhìn Nhị tiểu thư chợt nghĩ đến phu nhân, thật đúng là. . .” Liễu quản gia vỗ vỗ đầu óc của mình, rất là tự trách nói.
Mạc Cửu Khanh nhẹ nhàng cười một tiếng khi vừa nghe Liễu quản gia nói: “Liễu quản gia chớ suy nghĩ nhiều, đi thôi, đừng làm cho phụ thân chờ quá lâu.”
Mạc Cửu Khanh vừa dứt lời liền bước một bước đi ra khỏi đại môn phủ Tướng Quân.
Lúc này, Liễu quản gia thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo Mạc Cửu Khanh, còn thay Mạc Cửu Khanh phất rèm xe ngựa lên, nói: “Tướng Quân đại nhân, Nhị tiểu thư tới.”
Sớm một chút đã chuẩn bị một cầu thang gỗ, Tử Tô đỡ Mạc Cửu Khanh lên xe ngựa.
Nắng chiều phai màu bầu trời có chút tối, ven đường đã nổi lên ngọn đèn lồng, từng một điểm ánh sáng chiếu lên khuôn mặt Mạc Cửu Khanh, Mạc Hạo Thiên vừa nghe thanh âm của Liễu quản gia thì ngẩng đầu lên nhìn Mạc Cửu Khanh.
“Phụ thân, Cửu Khanh đến chậm, kính xin phụ thân tha lỗi.” Tiến vào xe ngựa, Mạc Cửu Khanh nhìn Mạc Hạo Thiên nhẹ giọng nói.
Mà lúc này Mạc Hạo Thiên cũng đang có chút thất thần nhìn khuôn mặt Mạc Cửu Khanh.
Nửa đêm tỉnh mộng, chung quy hắn đều nhớ tới dung nhan người vợ cũ.
Nhưng mỗi lần nhớ tới đều là một tảng lớn tiếc nuối và tự trách, người ấy đã qua đời, chối bỏ hắn trong những năm dài tháng rộng.
“Cửu Khanh. . .” Mạc Hạo Thiên nhìn Mạc Cửu Khanh, trong giọng nói mang theo vài phần áy náy.
Mạc Cửu Khanh làm sao nghe không ra áy này trong giọng nói của Mạc Hạo Thiên chứ, trong lòng nàng cũng đoán được đây là bởi vì liên quan đến khuôn mặt của bản thân mình, Tử Tô cũng thường xuyên nói với nàng rằng khuôn mặt của nàng rất giống với người mẫu thân đã chết, cho nên nàng không hề quái dị khi thấy Liễu quản gia và Mạc Hạo Thiên thất thần khi nhìn thấy khuôn mặt này.
Nhưng nếu bây giờ áy náy có ích thì những tổn thương kia có thể xóa bỏ hay sao?
Nếu tất cả đều là kinh nghiệm của nàng thì nàng sẽ không thể tha thứ.
Khi thân thể cũ mười lăm tuổi, đối với nàng mà nói chẳng qua chỉ là một đoạn hồi ức không phải do nàng trải qua, nàng chỉ là một người khách nên nàng không thể chi phối kết cục này.
“Phụ thân, sắc trời cũng không còn sớm, chúng ta hay là trước hết cứ lên đường đi, nếu để cung yến bắt đầu sẽ không tốt đâu.” Mạc Cửu Khanh ngồi xuống ở góc xe ngựa cách xa chỗ ngồi Mạc Hạo Thiên.
Mạc Hạo Thiên nhìn Mạc Cửu Khanh ngồi ở trong góc, tâm ông vẫn là chìm xuống, cuối cùng cũng nhịn xuống những điều định nói.
“Không vội, lần này tiến cung, phụ thân sớm đã đáp ứng dẫn theo tỷ tỷ con cùng đi, tỷ tỷ của con còn chưa tới, chúng ta đợi thêm một chút.” Mạc Hạo Thiên trầm giọng nói, che giấu đi mất mát trong mắt mình.
Mạc Cửu Khanh chỉ cười nhạt khi nghe Mạc Hạo Thiên nói.
Mạc Hạo Thiên vẫn luôn cảm thấy dáng vẻ Mạc Cửu Khanh hôm nay khác lạ, càng hờ hững lãnh đạm ông hơn, thật xa cách giống như bọn họ không phải cha con mà chỉ là người xa lạ vậy.
Mặc dù thường ngày, Mạc Cửu Khanh đối với ông cũng rất lạnh đạm nhưng không giống như hôm nay.
“Cửu Khanh, tỷ tỷ của con sớm một chút đã cầu xin phụ thân, phụ thân cũng đã đồng ý, phụ thân cũng không phải là cố ý muốn giấu giếm con.” Mạc Hạo Thiên cảm thấy không ổn nên cũng nói lời giải thích.
Mạc Cửu Khanh nghe vậy, nhẹ giọng nói: “Phụ thân quá lo lắng. Tỷ tỷ có thể cùng Cửu Khanh tiến cung, Cửu Khanh cao hứng còn không kịp đấy.”
Mạc Hạo Thiên còn định nói thêm điều gì với Mạc Cửu Khanh thì nghe giọng nói Mạc Uyển Uyển truyền đến từ bên ngoài.
“Phụ thân, Uyển Uyển đến chậm, ngài cũng đừng tức giận nhé.”
Vừa nghe thấy tiếng nói thì rèm xe ngựa cũng đã được vén lên.
Mạc Cửu Khanh ngồi ở góc, Mạc Uyển Uyển hiển nhiên cũng không chú ý tới nàng, ngược lại Tô Liên đi theo tới thấy Mạc Hạo Thiên liền nói: “Tướng Quân, ngài cũng đừng trách cứ Uyển Uyển, bởi vì có thể cùng với ngài tiến cung, Uyển Uyển rất vui vẻ, chọn y phục đều không cảm thấy hài lòng nên mới trì hoãn chút thời gian.”
Sắc mặt Mạc Hạo Thiên có chút khó coi khi vừa nghe Tô Liên nói vậy, ông lại nghĩ về Mạc Cửu Khanh tới sớm, rõ ràng Mạc Uyển Uyển không tuân thủ giờ giấc, nói: “Tới thì nhanh lên xe ngựa đi, không nên lèo nhèo chậm trễ nữa.”
“Ơ. . . Đây là?” Ngay khi Mạc Hạo Thiên nghiêng người, Tô Liên liền thấy Mạc Cửu Khanh ngồi ở trong một góc.
“Di nương, Cửu Khanh cùng phụ thân tiến cung, hai người thị nữ của ta ở lại trong phủ, Cửu Khanh rất là không yên lòng nên Cửu Khanh có thể đem hai người thị nữ của ta giao cho di nương chứ? Đợi Cửu Khanh từ trong cung trở lại sẽ đem người mang về.” Mạc Cửu Khanh thấy Tô Liên nhìn mình, ở nơi mà Mạc Hạo Thiên không thấy được khóe mắt, cười một tiếng tà nịnh nói với Tô Liên.
Trong phút chốc, ánh mắt nàng cũng âm thầm lưu chuyển tà mị và tao nhã.