[Dịch]Thần Trộm Ngốc Phi

Chương 14 :  Vậy thì mỏi mắt chờ mong nhé




Mọi người thấy vậy thì đều khinh bỉ nhìn Mạc Cửu Khanh.

"Ha ha! Mạc Cửu Khanh mau đem ngọc bội giao ra đây đi! Bây giờ ngươi cũng không còn gì để nói nữa nhỉ?" Vương Tử Thiến thấy vậy, không nhịn được cười to, nói.

Mạc Cửu Khanh cũng không để ý ánh mắt khinh bỉ chán ghét của mọi người, ngược lại nàng ngồi xổm người xuống vỗ vỗ đầu con chó nhỏ, nàng nhẹ nhàng cười một tiếng nói: "Đi đi, đồ ở trên người của ai thì ngươi phải đi tới bên người kẻ đó.”

Ngay khi Mạc Cửu Khanh vừa dứt lời thì con chó nhỏ lập tức rời khỏi người Mạc Cửu Khanh.

Mọi người vừa nhìn thấy một màn hí kịch đều khiếp sợ bản lãnh của Mạc Cửu Khanh, họ càng thêm mong chờ con chó nhỏ thật sự có thể tìm ra hung thủ trộm ngọc bội không.

Mạc Uyển Uyển thấy vậy thì cũng khiếp sợ nhìn Mạc Cửu Khanh, trong mắt nàng mang theo vài phần không tin được và sát ý với Mạc Cửu Khanh.

"Hừ! Mạc Cửu Khanh ngươi còn giở trò bịp bợm gì nữa hả, một con súc sinh sẽ có bản lĩnh tìm được ngọc bội của ta sao? ! Ngươi thật đúng là xem trọng con súc sinh này rồi!" Vương Tử Thiến chợt tức giận đối với hành động của con chó nhỏ, nàng luôn cảm thấy Mạc Cửu Khanh đang khi dễ đùa bỡn với nàng!

"Súc sinh là loài mà ngươi cho nó một miếng thịt thì nó sẽ báo ân ngươi, nhưng có vài người ngay cả súc sinh cũng không bằng. Những kẻ khoác da người lại làm cái việc ngay cả súc sinh cũng sẽ không làm." Mạc Cửu Khanh hơi nghiêng đầu, lạnh nhạt liếc nhìn Vương Tử Thiến nói.

Ngay khi Vương Tử Thiến vừa nghe Mạc Cửu Khanh nói xong thì cũng giận đến trợn tròn con mắt.

"Mạc Cửu Khanh ngươi nói ai là súc sinh đấy? !" Vương Tử Thiến tức giận chỉ tay vào Mạc Cửu Khanh nói.

"Người nào tiếp lời thì người đó là súc sinh." Mạc Cửu Khanh mở miệng cười một tiếng và nói.

Nàng dứt lời thì cũng không quan tâm tới Vương Tử Thiến nữa mà nhìn về phương hướng con chó nhỏ chạy.

Lúc này, Mạc Uyển Uyển đứng ở một bên lại không có thời gian quản hai người Mạc Cửu Khanh và Vương Tử Thiến đang tranh phong đối đầu nhau, bởi vì con chó nhỏ đang chạy thẳng về phía nàng.

"Mau đuổi con tiểu súc sinh này đi! Cô nương nhà ta sợ nhất là loại tiểu súc sinh này!" Thị nữ bên người Mạc Uyển Uyển vừa nhìn thấy ánh mắt của Mạc Uyển Uyển nhìn mình thì lập tức hét to.

Lúc này Mạc Uyển Uyển cũng bắt đầu cuống quýt tránh né phối hợp như lời nói của thị nữ.

Mạc Cửu Khanh nhìn động tác của Mạc Uyển Uyển thì chỉ cười mà không nói, ở trong mắt nàng bây giờ, Mạc Uyển Uyển thật sự giống như một tên hề vậy.

"Cửu Khanh, mau đem con chó nhỏ này bắt đi, muội biết tỷ tỷ dị ứng với lông chó mà." Mạc Uyển Uyển chạy đến bên người Mạc Cửu Khanh và định bắt lấy tay Mạc Cửu Khanh nói.

Mạc Cửu Khanh hơi nghiêng thân thể một chút nên tránh thoát cánh tay của Mạc Uyển Uyển đang duỗi tới.

"Tỷ tỷ thật đúng là thích nói đùa nhỉ, khi còn bé muội vẫn luôn thấy tỷ tỷ ôm con chó nhỏ không buông mà, tại sao khi đó tỷ lại không hề bị dị ứng chứ?" Mạc Cửu Khanh giống như đang nói lơ đãng khiến bộ dáng điềm đạm đáng yêu của Mạc Uyển Uyển bỗng chốc tan vỡ.

Mạc Uyển Uyển trong nháy mắt chợt dử tợn nhưng nàng vẫn để tâm ánh mắt mọi người.

"Cửu Khanh, muội đang nói gì vậy, muội thật khó mà nhớ lại đi, năm đó tỷ tỷ bởi vì bị dị ứng với lông chó nên chẳng phải đã tu dưỡng nửa năm sao?” Mạc Uyển Uyển hít một hơi thật sâu, sau đó tha thiết chân thành nhìn Mạc Cửu Khanh nói.

“Thật ư? Vậy hôm nay thật sự là đã ủy khuất tỷ tỷ rồi. Ban đầu muội chỉ để con chó nhỏ ngửi mùi của Vương Tiểu thư, con chó nhỏ sẽ đi theo mùi của Vương tiểu thư để tìm đồ vật có mùi của nàng ấy, bây giờ con chó nhỏ một mực cứ loanh quanh bên người của tỷ, như vậy có lẽ có thứ gì đó ở trên người tỷ đã hấp dẫn nó, nếu tỷ tỷ để cho nó ngửi một cái có lẽ là nó thật sự đã lầm rồi, tỷ tỷ nếu vẫn cứ chạy như vậy thì mọi người sẽ nghĩ là tỷ tỷ đang chột dạ đấy.” Mạc Cửu Khanh hơi nhíu mày, nàng miễn cưỡng đành đưa chân thon dài của mình ra ngăn cản chú chó nhỏ, bản thân thì vẫn ung dung nhìn Mạc Uyển Uyển nói.

"Mạc Cửu Khanh ngươi tốt nhất không nên nói bậy, ta và Uyển Uyển tình thâm như tỷ muội, Uyển Uyển tuyệt đối sẽ không cầm ngọc bội của ta đâu" Không đợi Mạc Uyển Uyển nói chuyện, Vương Tử Thiến đã lên tiếng phẫn nộ quát.

Mạc Cửu Khanh vừa nghe lời nói của Vương Tử Thiến thì hài hước nhìn Vương Tử Thiến bảo hộ Mạc Uyển Uyển ở phía sau nói: "Thật sao? Vậy thì mỏi mắt chờ mong nhé!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.