[Dịch]Thân Trộm Cuồng Phi

Chương 3 : Nam tử




003.1 Nam tử

Editor: Tử SắcY

"Đem thứ đó trong tay ngươi để xuống cho ta... !"

Đột nhiên sau lưng truyền đến một tiếng rống lớn, mang theo sát khí giận dữ, một cỗ kiếm khí mạnh mẽ thẳng tắp đánh vào cái ót của Hoa Thiên Vũ, cảnh giác trời sinh làm cho thân thể Hoa Thiên Vũ chấn động, lắc mình một cái té nhào xuống, lăn qua một bên, mà sau khi kiếm khí kia đánh vào mặt đất, trên đó lập tức nổ thành một hố sâu.

Cơ thể Hoa Thiên Vũ đi đứng không linh hoạt, kiếm chợt lóe lên quang mang nàng cũng không né tránh, kiếm khí phá hủy đất sỏi đá như cũ và phá đi luôn cánh tay của Hoa Thiên Vũ, lập tức máu đỏ vương vãi đầy trên đất, trong chốc lát đã thành một vũng đỏ tươi, nam tử áo đen kia bước lên trên một bước, dùng trường kiếm lạnh như băng nhắm thẳng vào Hoa Thiên Vũ, "Đem thứ đó trong tay ngươi ra... !"

Hoa Thiên Vũ té trên mặt đất, nam tử áo đen từ trên cao nhìn xuống nàng, cái ánh mắt coi rẻ đó, tư thái không đem tất cả để vào mắt, làm cho mắt Hoa Thiên Vũ trong nháy mắt lãnh như băng, không đợi Hoa Thiên Vũ mở miệng nói chuyện, hắn cảm thấy trên đùi bị một quyền chồng lên, cả người lập tức bị một cỗ khí lực quật ngã xuống đất.

Nam tử áo đen hung hăng ngã vào trong đống đất, một trận bụi đất bay lên, ngay lúc nam tử áo đen kia còn chưa có kịp phản ứng, hắn chỉ cảm giác tay mình bị người bẻ ra sau lưng, đau đớn làm hắn không thể phản kháng lại được, tiếp theo đã bị Hoa Thiên Vũ trói lại trong bố, nam tử áo đen kia sau khi kịp phản ứng tình huống của mình xong, muốn nhấc chân đá Hoa Thiên Vũ xuống, chỉ là hắn mới vừa nhấc chân đã bị Hoa Thiên Vũ bắt lấy mắt cá chân xoay ngược lại một cái, một tiếng rắc trật khớp vang lên.

"A - -!" Nam tử áo đen đau đớn hét rầm lên, tiếng hét thê lương vô cùng, làm kinh sợ đến chim bay trong rừng, "Ngươi đã làm cái gì với ta! Mau ta thả... !"

"Ngươi cái tiểu nhân này, rõ ràng là đánh lén ta, ngươi có bản lĩnh thì thả ta ra ta và ngươi đánh đơn, xem ta không giết ngươi không được!"

Nam tử áo đen thét chói tai, hắn không nghĩ đến một nha đầu thoạt nhìn hôi hám thổ kiểm xấu xí sẽ phản kháng, cho nên mới bị đánh lén, chuyện này đối với hắn mà nói quả thực là một sỉ nhục rất lớn, mà bây giờ lại còn bị người buộc chặt không cách nào phản kháng, tức giận làm cho mặt hắn đỏ rần, bộ dáng như cắn răng nghiến lợi.

"Ngươi đâm ta bị thương." Hoa Thiên Vũ chứng kiến vẻ mặt dữ dằn của nam tử kia, ở trong lòng hừ hừ, chỉ vào tay đổ máu của nàng, với bao đồ bị máu tươi nhuộm đỏ, vẻ mặt vô tội.

"Hừ! Ngươi trộm đồ đạc của ta, ta phải giết ngươi!" Nam tử áo đen vẻ mặt ngoan lệ, đem ánh mắt rơi vào trên bao đồ.

"Ngươi nói... Cái bao đồ này là đồ của ngươi?" Mắt Hoa Thiên Vũ nhìn lên, hỏi ngược lại, đem âm cuối kéo thật dài, ngữ điệu u ám không khỏi làm cho ánh mắt người nam tử áo đen kia trở nên càng thêm hung ác.

"Đúng! Đây chính là đổ của ta !" Nam tử áo đen vừa nghe nhắc tới cái túi đồ kia, vẻ mặt lập tức trở nên đứng đắn, ngay cả giọng nói chuyện cũng lên cao, ánh mắt tràn trề cảnh giác nhìn chằm chằm vào Hoa Thiên Vũ, sau đó lại nhíu lại, bắt đầu cười khẽ, "Ngươi đoạt đi đồ đạc của ta, còn trói ta ở lại đây, ngươi không sợ sau khi ta chạy trốn sẽ trả thù ngươi sao!"

"A? Trả thù ta?" Lông mày Hoa Thiên Vũ nhíu lại thành một chỗ, bộ dáng giống như là xông vào đại họa, lại suy nghĩ bao đồ trên tay mình, thỉnh thoảng còn nhìn về phía nam tử áo đen, vẻ mặt bán tín bán nghi che đậy hoàn hảo tinh quang chợ lóe từ đáy mắt.

"Đó là đương nhiên!" Nam tử cố làm ra vẻ thoải mái, nụ cười cũng tự tin so với vừa rồi, "Ngươi đối xử với ta như thế, người của ta phát hiện ta mất tích sẽ đi tìm ta, lấy lực lượng quan hệ của nhà ta, ngươi tuyệt đối trốn không thoát đâu, về sau nếu ta tìm được ngươi, ta sẽ làm cho ngươi nếm thử cái gì gọi là sống không bằng chết!"

Nam tử nói tựa như là đang tra tấn Hoa Thiên Vũ, trên mặt là một bộ dạng khoái cảm thù lớn đã bá, tiếp theo con mắt xoay chuyển, nhìn về phía Hoa Thiên Vũ, "Nếu như ngươi thả ta, mang thứ đó giao tốt cho ta, nhà ta có gia sản bạc triệu, ta có thể dùng tiền tài trả cho ngươi, phủ đệ tài bảo, làm cho ngươi được hưởng vô tận vinh hoa phú quý."

Hoa Thiên Vũ vân vê cái cằm làm ra bộ dáng đang suy tính, nam tử cảm thấy có cơ hội thay đổi, thừa dịp đánh tới, tiếp tục dụ dỗ nói, "Xem trang phục của ngươi chắc chắn là một hài tử bị vứt bỏ, không chỗ nương tựa, ngươi xem trời đông giá rét như thế này, khẳng định là ngươi vừa lạnh vừa đói, bây giờ ở trước mặt ngươi có một cơ hôi có thể thay đổi tình trạng hiện tại của ngươi, chỉ cần ngươi thả ta ra, ta sẽ tìm cho ngươi y phục tốt nhất, mua cho ngươi những món ăn ngon nhất!"

Hoa Thiên Vũ chợt nhíu mày đầu, gật đầu nhẹ, một bộ sáng ngươi nói rất đúng, ngồi xổm ở bên cạnh nam tử, "Ngươi nói tiếp đi."

Hoa Thiên Vũ ngồi xổm xuống, cách nam tử cực kỳ gần, vết sẹo trên mặt đột nhiên phóng đại ra, hù dọa nam tử ngửa về phía sau, cố ý kéo thêm khoảng cách, nhìn chằm chằm vết sẹo trên mặt Hoa Thiên Vũ nói, "Ta còn biết có một vị thần y, nổi tiếng cả nước, ta sẽ dẫn ngươi đi tìm hắn, cho hắn tìm biện pháp xóa đi vết sẹo trên mặt ngươi, chuyện này không khó."

Hoa Thiên Vũ vừa nghe đến có thể đi xóa vết sẹo lập tức hứng thú, ánh mắt sáng ngời, "Tên là gì?"

"Hồng Thiên Mị!" Nam tử nói ra, Hoa Thiên Vũ âm thầm nhớ kỹ tên người này, nam tử áo đen thấy Hoa Thiên Vũ đối với người này cảm thấy hứng thú, tiếp tục nói, "Tóm lại nếu ngươi thả ta ra, hộ tống ta về đến nhà, nhất định ta sẽ đem những thứ ngươi muốn cho ngươi, nếu như ngươi không thả ta, ngươi chỉ có chết!"

Nam tử áo đen thấy mình nói lâu như vậy mà Hoa Thiên Vũ cũng không có ý tứ muốn tha cho hắn, có chút nóng nảy, sau khi trực tiếp vừa đấm vừa xoa xong, lại đổi thành uy hiếp, sắc mặt hung ác, thoạt nhìn sự việc rất đúng là như vậy, ai ngờ lời nói tiếp theo của Hoa Thiên Vũ thiếu chút nữa đem nam tử áo đen hù dọa tè ra quần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.