[Dịch] Thần Tọa

Chương 891 : Bình khởi bình tọa! (1)




Lý Hồng Hoang!

Lâm Hi hơi híp mắt, rơi vào trên thân ảnh khôi ngô kia, mãnh liệt bắn ra trận trận hàn quang.

Tên hán tử trông như đại tướng kia, đúng là một trong Thái Nguyên Cung song hùng chủ trì kế hoạch "Phong Bạo Chi Môn", đối phó, đuổi giết đệ tử Thần Tiêu Tông.

Dương Huyền Hoàng đã bị chết trong tay của "Hoàng Tuyền Thái Tử", hiện giờ chỉ còn lại tên Lý Hồng Hoang này.

- Hừ!

Lý Hồng Hoang thu lại tiếng cười, toàn thân sát khí trùng trùng điệp điệp, dừng bước ở trước mặt Lâm Hi hơn mười trượng.

- Tiểu tử, ngươi phá hư kế hoạch của Thái Nguyên Cung chúng ta, ta thật sự hận không thể phanh thây xé xác, nghiền xương ngươi thành tro, để giải mối hận trong lòng ta. Không nghĩ tới a, ngươi hôm nay lại rơi vào trong tay ta. Ở trong Tiên La Phái, ta đã sớm sai người nói với ngươi, chúng ta sẽ gặp lại. Ngươi không để ở trong lòng a.

Lý Hồng Hoang hai chân đạp lập, khí tức kinh thiên, hoàn toàn áp qua các đệ tử khác ở đây.

- Sư huynh, giết hắn đi!

- Giết hắn đi, báo thù cho Lục sư huynh!

- Còn có Lý sư huynh! Hắn đã chặt đi một cánh tay của huynh ấy.

...

Từng đợt tiếng quát tháo từ bốn phía truyền đến, trong thanh âm tràn đầy sát cơ.

Dùng ba người Lâm Hi, Bạch Nguyên, Âu Dương Nạp Hải làm hạch tâm, chung quanh rậm rạp chằng chịt, toàn bộ đều là đệ tử ba phái Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A.

Trong đó có không ít, thậm chí còn từng gặp mặt Lâm Hi ở Tiên La Phái.

Những người này mặt ngoài rời khỏi Tiên La Sơn, quay trở về tông phái của mình, không nghĩ tới đều tụ tập ở đây.

- Thực xin lỗi, tiểu sư đệ, ta thật hối hận vì đã không nghe ngươi.

Âu Dương Nạp Hải trầm giọng nói, trong thanh âm tràn đầy vẻ day dứt.

Đám đệ tử ba phái không có một tên nào yếu ớt, yếu nhất cũng có tu vi cấp Hư Tiên, đạo quả, Thánh vương vượt qua Âu Dương Nạp Hải cũng không hề ít.

Đây đều là tinh anh trẻ tuổi của các môn phái. Nhiều người như vậy bao vây, lại thiết hạ không gian cấm chế, lại có loại cao thủ gần với "Tứ Đại Đế Tử" của Thái Nguyên Cung như Lý Hồng Hoang ở đây, muốn chạy trốn? Quả thật là hy vọng mịt mù.

Lúc này nói là lâm vào tuyệt cảnh cũng không chút nào quá đáng. Nhiều cao thủ như vậy, một loạt trên xuống, coi như là Lâm Hi cũng không ngăn cản được.

Giờ này khắc này, trong ba người, ngược lại Bạch Nguyên thực lực yếu nhất nhưng lại bình tĩnh nhất, trên mặt không thấy chút bối rối nào. Hắn cũng không nói chuyện, chỉ nhìn thoáng qua hướng Lý Hồng Hoang, lại cúi đầu, tựa như đang tự hỏi gì đó.

- Sư huynh, đừng nói thế. Chúng ta bây giờ còn không đến mức như vậy đâu.

Lâm Hi thấp giọng nói.

Lời nói tuy rằng nói như thế, nhưng trong lòng Lâm Hi vẫn luôn có một đoàn bóng mờ dày đặc. Hắn lo lắng cũng không phải Lý Hồng Hoang, mà là tên cường giả thần bí còn chưa ra mặt kia.

Lâm Hi xòe bàn tay ra, không để lại dấu vết đặt ở "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại", muốn thử cởi bỏ phong ấn của vị cao thủ thần bí kia, nhưng nó lại không chút sứt mẻ, căn bản không thể phá giải.

Đây là lần đầu tiên Lâm Hi gặp phải tình huống này.

Luyện Khí Cảnh và Tiên Đạo Cảnh chênh lệch quá xa, mặc dù dùng thực lực của Lâm Hi cũng không có khả năng đối kháng được một tên "Chân truyền đệ tử".

- Lý Hồng Hoang, ta rất muốn biết, ngươi làm sao biết được chúng ta nhất định sẽ đi qua nơi này thế? Lại làm sao biết, cắn câu nhất định sẽ là chúng ta?

Lâm Hi ngẩng đầu lên, nhìn qua Lý Hồng Hoang nói.

Hắn cần có thời gian, cần có thời gian để cởi bỏ "Phong ấn", triệu ra "Tứ Cực Đại Uyển", vượt qua không mà ra. Bằng không mặc dù hắn có thể thoát được nhưng dưới sự bao vây của nhiều người như vậy, mang theo Âu Dương Nạp Hải và Bạch Nguyên, tuyệt đối không thể trốn thoát được!

- Ha ha, rất khó sao? Nơi này là đường các ngươi phải đi qua khi từ Tiên La Phái trở về Thần Tiêu Tông. Chuyện rõ ràng như vậy, chẳng lẽ còn cần đoán sao?

Lý Hồng Hoang cười ha hả, ánh mắt của hắn lập loè, trong mồm trả lời nghi vấn của Lâm Hi, nhưng trong lòng tựa hồ có chút suy nghĩ khác:

- Về phần cắn câu nhất định là ngươi? Đệ tử Thần Tiêu Tông trong phạm vi vài ngàn dặm nơi này đều bị chúng ta dẫn tới từng đám. Từ trước khi các ngươi lên đường, chúng ta đã thanh lý sạch sẽ nơi này rồi!

- Ngươi giết bọn họ!

Lâm Hi hơi híp mắt, hàn khí nói.

- Ha ha, không cần phải phiền toái như vậy. Trực tiếp lấy cớ điều đi là được.

Một thanh âm truyền đến, là thanh niên mặc "đạo bào Thần Tiêu Tông" kia. Ở trong hàng ngũ đệ tử ba phái Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A lộ ra phi thường chói mắt.

Nhưng người này là hòa thành một khối với đệ tử ba phái ở chung quanh, phảng phất như vốn chính là cùng một phe vậy.

- Phản đồ!

Lâm Hi lạnh lùng nói.

- Hừ! Cái gì phản đồ, cái này gọi là sách lược. Hiện giờ tông phái nào không xếp gián điệp vào tông phái khác chứ, Thần Tiêu Tông các ngươi không phải vậy sao?

Tên thanh niên kia vẻ mặt mỉa mai nói:

- Lâm sư huynh, ta sẽ gọi ngươi một tiếng Lâm sư huynh. Ngươi quả thật là thần tượng của đệ tử Thần Tiêu Tông chúng ta ah, chỉ tiếc, ngươi quá mức xuất sắc, nhất định phải chết ở chỗ này. -- ngươi cũng là người thông minh, bất quá, sao đôi lúc này ngu xuẩn như vậy, rõ ràng ngốc đến mức đối nghịch với ba phái!

Lý Hồng Hoang đứng chắp tay, thần sắc đạm mạc, tùy ý để tên nằm vùng ở Thần Tiêu Tông kia châm chọc khiêu khích Lâm Hi, thái độ dung túng ngầm đồng ý.

Các môn phái luôn luôn không thiếu một ít nằm vùng, nếu như không phải có những tên nằm vùng kia thì làm sao có thể hiểu rõ ràng tinh anh đệ tử, thiên tài đệ tử của các môn các phái được.

Thậm chí ngay cả Lâm Hi ở Thái Bạch hoàng triều tiếp lấy "pháp phù cầu cứu", cứu được bảy tám tên đệ tử, cũng là tên "nằm vùng" của Thái Nguyên Cung ở Thần Tiêu Tông này điều tra ra. Thậm chí ngay cả định ra "kế hoạch mồi nhử" cũng là căn cứ vào tình báo đó mới định ra.

- Ta có chết hay không còn không biết, bất quá, nếu ta muốn giết ngươi... chỉ là chuyện trong tầm tay.

Lâm Hi lạnh lùng nhìn tên "đệ tử Thần Tiêu Tông" nói chuyện kia, hung hăng trợn mắt.

So sánh với đám đệ tử Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A như Lý Hồng Hoang, loại phán đồ môn phái này càng khiến người căm hận hơn.

Thực lực của Lâm Hi sau khi đột phá Thánh tử cấp thì nước lên thì thuyền lên. Mặc dù đối mặt với Thánh vương cự phách, danh tiếng vang rền thiên hạ như Lý Hồng Hoang cũng có đầy đủ lực lượng.

Ánh mắt của hắn trừng lớn, tên "đệ tử Thần Tiêu Tông" kia, lập tức như bị kim đâm, kìm lòng không được lui lại mấy bước, thẳng đến khi đụng phải người sau lưng mới giật mình tỉnh lại.

- Đã đủ rồi! Lâm Hi, ta đã trả lời vấn đề của ngươi, hiện giờ ta cũng hỏi ngươi một vấn đề.

Lý Hồng Hoang phất phất tay, cắt đứt lời trò chuyện của Lâm Hi và tên "đệ tử Thần Tiêu Tông" kia, ngẩng đầu, hung ác nói:

- Sư huynh của ta Dương Huyền Hoàng, -- đến cùng có phải do ngươi giết không?

Thanks


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.