[Dịch] Thần Tọa

Chương 1271 : Thôn thổ Lục Dương.




Chuyện này cũng là một việc hồ đồ, Lý Thu Bạch trước tiên cũng không biết Lâm Hi không có ở đây, nếu không mà nói, làm sao có thể hưng sư động chúng chạy tới, đối phó hai đầu ma sủng. Bất quá chuyện này đã làm xuống rồi, cũng vạn vạn không có đạo lý thả hai đầu ma sủng ra.

Chân truyền đệ tử cũng có thể diện của chân truyền đệ tử, Lý Thu Bạch là vạn vạn sẽ không làm chuyện như vậy.

- Chuyện này không cần nhiều lời, chỉ chờ vị Lâm sư huynh kia của các ngươi xuất quan liền được, chỉ cần hắn có thể đánh bại ta, hai đầu ma sủng này liền trả lại cho hắn!

Lý Thu Bạch tay áo chặn lại, cũng không giải thích nhiều, địa vị thân phận của hắn siêu nhiên trên nội môn đệ tử, không có nghĩ vụ phải tất yếu giải thích cho một đám nội môn đệ tử.

- Chờ một chút!

Mắt thấy Lý Thu Bạch cứ hư vậy rời đi, trong lòng mọi người tức giận sôi trào, lần nữa rục rịch muốn động.

- Ha ha ha!...

Nhưng vào lúc này một tiếng cười lớn đột nhiên từ bầu trời truyền đến, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một đoàn nhân ảnh đang từ bên trên đạp không mà đến. Cầm đầu chính là Long Băng Nhan, Chiến Hỏa cùng Hộ pháp trưởng lão.

Hộ pháp trưởng lão đứng ở trung ương đám người, nhìn xuống phía dưới mặt trầm như nước.

- Một đám đồ vật không biết gì, lại còn muốn ngăn trở chân truyền đệ tử!

Bật cười chính là Chiến Hỏa, Lý Thu Bạch là nhân vật trên Tiên Đạo quần anh bảng, rời đi tông phái du lịch hơn hai mươi năm, trước kia hay được nghe nói, nhưng chân chính giao thiệp lại không có.

Bất quá lợi ích của chân truyền đệ tử là nhất trí, một đám nội môn đệ tử muốn vây công chân truyền đệ tử, đây đầu tiên liền phạm vào đại kỵ, vô luận có quan hệ hay không, Chiến Hỏa đều không xem qua.

- Hừ! Bộ dạng tư thái này của các ngươi, khí thế hùng hổ, là muốn dĩ hạ phạm thượng, công kích chân truyền sư huynh trong môn sao?

Một tiếng hừ lạnh truyền đến, Long Băng Nhan lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mọi người, thanh âm hàn nhược băng sương.

Lý Thu Bạch ngẩng đầu nhìn thoáng qua, khẽ nhíu nhíu mày. Chiến Hỏa hắn cũng không nhận ra, bất quá thân phận của Long Băng Nhan nhưng lại không thể không cố kỵ. Địa vị của Thần tử ở trong tông, mặc dù không cần phải dựa vào hắn, nhưng ít nhiều còn có mấy phần kiêng kỵ.

Năm đó, lúc Thần tử quyết định đem quyển trục phác họa chân dung của Long Băng Nhan truyền khắp chân truyền đê tử của Thần Tiêu tông. Lý Thu Bạch cũng là thấy qua bức họa, cho nên cũng nhận thức.

- Cư nhiên đột phá đến Tiên Đạo cảnh, thiên phú quả nhiên bất phàm.

Trong lòng Lý Thu Bạch trầm ngâm.

Không nhìn thầy chùa cũng xem mặt phật, mặt mũi của Thần tử vẫn là phải cho, nhưng mà Lý Thu Bạch cũng không muốn cùng Thần tử có quá nhiều tiếp xúc. Làm nô tài cho người ta, làm gì có tự do tự tại?

Một bên, trong lòng Không Thánh Vương cũng là lo sợ, hắn mặc dù gia nhập Long Băng Nhan nhưng còn không có hoàn toàn đầu nhập vào. Ít nhất chuyện Lý Thu Bạch trở lại hắn cũng chưa báo cho Long Băng Nhan.

Hôm nay bị Long Băng Nhan nắm đến hiện ra nguyên hình, trong lòng ít nhiều có chút trù trừ khó quyết. Long Băng Nhan mặc dù là đang nói với Lý Thu Bạch, nhưng Không Thánh Vương lại có thể cảm giác được ánh mắt của nàng mấy lần là nhìn về phía mình, ý nghĩa không hiểu.

- Những thứ hỗn đản này!

Thấy đệ tử Hộ pháp điện, đặc biệt là Long Băng Nhan đi ở phía trước, trong lòng Thượng Quan Dao Tuyết chính là tức giận mà không có chỗ đánh, hai hàm răng như thêu dệt cắn chặt vào nhau. Sắc lệnh sắc phong chân truyền đệ tử của Long Băng Nhan, nàng đã sớm thấy.

Nàng cũng chỉ thiếu một điểm là có thể đạt tới Thuần Dương cảnh, có thể không cần sợ Long Băng Nhan rồi.

- Dao Tuyết, không nên vọng động, chúng ta không phải là đối thủ của bọn họ, tình thế người ta mạnh hơn, mạo muội động thủ chỉ có thể là tự rước lấy nhục.

Một cái cánh tay tuyết trắng như ngọc, tinh tế ưu mỹ từ phía sau đưa tới, bắt được cánh tay của Thượng Quan Dao Tuyết, là Thanh Liên thánh nữ. So sánh với vọng động của Thượng Quan Dao Tuyết, Thanh Liên thánh nữ lại tỉnh táo hơn rất nhiều.

Ba chân truyền đệ tử Tiên Đạo cảnh, mọi người cho dù liên hợp lại cũng không phải là đối thủ. Hơn nữa đám người Long Băng Nhan chiếm đại nghĩa, mạo muội động thủ với địa vị siêu nhiên của chân truyền đệ tử, cho dù là náo đến chỗ của trưởng lão cũng sẽ không giúp được bọn họ,

Bên kia, Khí Thánh Vương cùng Hải Thánh Vương đã hết sức khuyên can đệ tử Ngũ Lôi phái cùng Chấp pháp điện đang tức giận bất bình.

- Thực lực của bọn họ quá mạnh mẽ, chúng ta không phải là đối thủ!

- Lâm Hi còn đang ở Lục Dương tiên giới, chúng ta không nê mạo muội quyết định thay hắn. Chờ sau khi hắn đi ra, mọi người lại quyết định cũng không muộn.

- Tức giận không giải quyết được vấn đề gì, mọi người cần khắc chế.

… … Tình thế người ta mạnh hơn, Long Băng Nhan cũng đã xuất hiện, còn có Hộ pháp trưởng lão ở nơi đó nhìn chằm chằm. Lâm Hi tiến vào Lục Dương tiên giới, Chấp pháp trưởng lão lại không có ở đây, căn bản không có người đối phó được bọn hắn, ở phương diện nhân số cũng đã chẳng chiếm được ưu thế.

Bên kia, Long Băng Nhan liếc mắt một cái, thu hồi ánh mắt, nhìn Lý Thu Bạch:

- Sư huynh, không biết có thời gian hay không, đến Hộ pháp điện ngồi một chút.

Lý Thu Bạch nhíu nhíu mày, sau đó khoát tay áo:

- Không cần…

- Chẳng lẽ… Cũng không nguyện ý nhìn lên một chút sao?

Long Băng Nhan nhiếp âm thành bó, báo một cái tên.

Lông mi của Lý Thu Bạch cau lại, nhìn Long Băng Nhan ở không trung, trong mắt xẹt qua vẻ ngoài ý muốn. Ánh mắt lại hướng lên, Lý Thu Bạch mơ hồ có thể thấy được một đôi mục quang cường đại đang cách trọng trọng hư không nhìn về phía mình.

- Được rồi.

Lý Thu Bạch rốt cục gật đầu, thân thể chấn động, cuốn lấy Không Thánh Vương nhanh như tật điện, điện xạ mà lên… … … Đang ở trong lúc Lý Thu Bạch đi về phía Hộ pháp điện, ở bên trong Lục Dương tiên giới, kim quang sáng lạn, sóng biển như tuôn, Lục Dương tiên khí không bờ bến tràn ngập mỗi tấc không gian.

Lâm Hi liền ở chỗ sâu của nước biển Lục Dương vô tận, yên lặng tu luyện,

- Oanh long long!

Lôi âm cuonf cuộn từ bốn phía truyền lại, Lục Dương chân khí vô cùng vô tận, hạo hạo đãng đãng, bài sơn đảo hải, không ngừng rót vào trong kim sắc hải dương vô tận, nước biển Lục Dương trầm trọng liên tục không ngừng xông vào trong cơ thể Lâm Hi, rửa sạch toàn thân kinh mạch, xương cốt, tinh thần của hắn.

Chỗ trân quý nhất của Lục Dương tiên khí chính là nó hàm chứa một tia tạo hóa chi lực, trong tiên khí hàm chứa lực lượng tinh thần yếu ớt, loại lực lượng tinh thần này cũng không lớn mạnh đến nỗi đọng lại như thực chất, sánh ngang trình độ tinh thần dị quả, nhưng quý ở chỗ liên tục không ngừng.

Mỗi một tiên đạo tu sĩ khi hấp thu Lục Dương tiên khí cũng đồng thời gia tăng tinh thần lực của bọn họ, xa so sánh với tu luyện bình thường phải nhanh hơn nhiều.

Trong lòng Lâm Hi không ngừng thôi diễn Thông Thổ đại tiên thuật, theo sự tiến triển của Thông Thổ đại tiên thuật, Lục Dương tiên khí mà mỗi lần hắn thôn thổ càng ngày càng khổng lồ, khí thế cũng càng ngày càng kinh khủng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.