[Dịch] Thần Tọa

Chương 1186 : Thần Tử cho mời! (1)




"Thời Không Chủ Thành" thủ được rồi, cũng không còn chiến đấu nào nữa. Bởi vì đã không còn Ác Ma nữa rồi...

Sau chiến tranh, tất cả đệ tử may mắn còn sống sót đều về lại trong "Thời Không Chủ Thành", còn lưu lại chỉ là để quét dọn chiến trường.

- Tiểu sư đệ, ngươi không sao chứ?

Lúc đầu, lực chú ý của mọi người có lẽ vẫn ở trên người Thần Tử, nhưng chiến tranh qua đi thì chỗ Lâm Hi lại lộ ra phi thường chói mắt.

Một đám người vây quanh "Huyền Vũ Đại Bích Lũy" của Lâm Hi gõ gõ lên, ánh mắt có chút hiếu kỳ. Ở bên trong chiến trường, tất cả mọi người đều lo thân chưa xong, loại chiến đấu cấp bậc cường giả Tiên Đạo thế này nếu như còn dám phân tâm thì quả thật là đang tìm tử lộ rồi.

Trong ấn tướng của mọi người, Lâm Hi thực lực cường đại, thủ đoạn bảo vệ tánh mạng cũng nhiều, theo đạo lý thì tình cảnh hẳn phải tốt hơn bọn hắn nhiều mới phải. Chỉ là không nghĩ tới, chiến tranh qua đi, cư nhiên lại xuất hiện một màn như vậy.

Hơn nữa, khiến người kinh dị nhất chính là Lâm Hi rõ ràng ở bên trong nói hắn không ra được. Trên đời này làm gì có pháp khí nào của mình mà lại không ra được.

Bọn người Chu Thiên Hoàng chỉ cho rằng Lâm Hi nói giỡn.

- Các vị sư huynh, các ngươi đi nghỉ trước đi. Ta lập tức sẽ ra ngay.

Thanh âm ông ông của Lâm Hi từ trong vòng tròn Ám Kim truyền ra. Động tác của "Thần Tử" rất bí mật, tăng thêm vừa rồi hắn không chết, Lâm Hi cũng không có chứng cớ nói "Thần Tử" hạ thủ với mình.

Lúc đó đâu có người nào chú ý tới mình chứ.

Bọn người Chu Thiên Hoàng đều thông minh, tuy rằng không nói một chữ, nhưng lại luôn hỏi Lâm Hi vừa rồi xảy ra chuyện gì. Chỉ là Lâm Hi một mực vẫn không nói gì.

Ân oán với "Thần Tử" là việc tư của mình hắn. Lâm Hi có chủ kiến của mình, tạm thời còn không muốn kéo những "Chân truyền sư huynh" luôn chiếu cố đến mình vào.

- Thần Tử, hừ!

Lâm Hi trong nội tâm tức giận hừ một tiếng, khoanh chân ngồi xuống, vận công điều tức.

"Huyền Vũ Đại Bích Lũy" sau khi đi vào, thời gian uống cạn chung trà không thể ra được, đây cũng là chuyện có chút xấu hổ. Ít nhất ở Tiên Đạo Đại Thế Giới rất hiếm thấy đấy. Nhưng liên tưởng đến "Huyền Vũ Đại Bích Lũy" thật ra là một bộ kiện hạch tâm của chiến thuyền cổ xưa ở Địa Ngục Đại Thế Giới thì hắn lại không thấy có gì kỳ quái nữa.

Một kích kia của "Thần Tử" đã chấn thương nội phủ hắn. Lâm Hi vừa vặn thừa dịp khoảng thời gian này ở bên trong an tâm chữa thương.

Bọn người Chu Thiên Hoàng hỏi thăm một hồi không dò xét được lý do, lại biết rõ Lâm Hi không có việc gì nên cũng không hỏi nhiều nữa.

- Vậy được rồi, ngươi ở nơi này luyện công điều dưỡng đi. Đúng rồi, lúc chiến đấu chấm dứt, chúng ta có chú ý tới Lạc Anh sư muội cũng ở giữa sân. Bất quá vừa rồi lúc tìm tòi lại không thấy thân ảnh nàng. Ta suy đoán, nàng chỉ sợ là đã đi tới Thời Không Chủ Thành của Tiên La Phái rồi.

Chu Thiên Hoàng nói.

- Tiên La Phái...

Lâm Hi đang điều tức chân khí, nghe được câu này, ánh mắt hoảng hốt thoáng một phát.

"Lạc Anh Tiên Tử" đã trì hoãn ở "Thời Không Chủ Thành" rất lâu. Nguy cơ của Thần Tiêu Tông đã được giải quyết, so sánh ra khiến Lạc Anh Tiên Tử càng thêm lo lắng về tông phái của mình.

Đối với việc Lạc Anh Tiên Tử rời đi, Lâm Hi ngược lại cũng không nghĩ nhiều. Dù sao lúc trước hắn đã nói qua với nàng, chỉ cần tìm được thời cơ thích hợp, tùy thời đều có thể rời đi.

- Kỳ thật nàng vốn cũng không cần phải gấp gáp như vậy.

Lâm Hi thầm suy nghĩ nói.

Nguy cơ của Thần Tiêu Tông đã giải quyết, ít nhất một đoạn thời gian rất dài, Địa Ngục Đại Thế Giới cũng sẽ không phái ra "Chuẩn Ma Hoàng" khởi xướng một hồi công kích như vậy nữa. Mà trong hư không Hắc Ám, các trưởng lão và chưởng môn cũng có thể có thành quả chiến đấu nhất định rồi.

Thần Tiêu Tông tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội này để mở rộng ảnh hưởng.

Tiên La Phái nhất định sẽ phát tới thư cầu viện, mà Thần Tiêu Tông cũng nhất định sẽ không cự tuyệt. Lạc Anh Tiên Tử kỳ thật căn bản không cần gấp gáp rời đi như vậy.

- Biết rồi.

Lâm Hi nói một tiếng với bên ngoài sau đó liền tĩnh tâm lại.

Thời gian tầm uống hết một chén trà nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn, có được chân khí liên tục không ngừng của "Thái Cổ Chân Long" ủng hộ, lại có một đống "Thuần Dương Tiên Đan" và các loại liệu thương thánh dược nơi tay, Lâm Hi rất nhanh liền khỏi hẳn.

Ngâm!

Sau một lát, một tiếng thét dài, Lâm Hi thương thế đã lành, rốt cục đứng lên, cất bước ra khỏi "Huyền Vũ Đại Bích Lũy", bàn tay trướng lên, kiện phòng ngự chí bảo kia nhanh chóng thu nhỏ lại, trong chớp mắt hóa thành một viên cầu nho nhỏ, lại rơi xuống trong tay Lâm Hi.

Nhìn qua tiểu viên cầu trong lòng bàn tay, Lâm Hi thở dài một tiếng, thu vào trong "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại".

- Tạp Mễ Lạp, xuất hiện đi.

Lâm Hi mở ra "Tiểu Động Thiên Pháp Khí", một đạo Huyết Ảnh liền đưa cái đầu nhỏ bay ra ngoài.

- Chủ nhân, đã xong?

Một màn sương mù nổ tung, Tạp Mễ Lạp từ trên mặt đất đứng lên nói. Lúc nói chuyện, đầu của nàng còn hết nhìn đông tới nhìn tây, vẻ mặt kinh ngạc.

- Còn không chấm dứt? Vậy bây giờ mở ra tiểu động thiên cũng không phải ta rồi.

Lâm Hi tức giận nói.

Hấp Huyết Đại Lĩnh Chúa Luyện Khí thập trọng đã cực kỳ hiếm có rồi, bất quá, trong trận chiến đấu này, không thiếu nhất chính là Thánh Vương thập trọng.

Thực lực của Hấp Huyết Nữ Vương trong trận chiến đấu này, nhiều thêm một người hay ít đi một người cũng không ảnh hưởng gì, nhưng lại bốc lên không ít phong hiểm.

Ma sủng của mình cũng chỉ có mình yêu thương thôi, cho nên Lâm Hi sớm đã ném Tạp Mễ Lạp vào trong "Tiểu Động Thiên Pháp Khí", cũng chỉ có chỗ đó mới an toàn nhất!

- Chủ nhân, tức giận?

Tạp Mễ Lạp thè lưỡi, phát ra một hồi cười như chuông bạc nói.

- Tốt rồi. Vào đi thôi.

Lâm Hi vẫy vẫy tay, mang theo Tạp Mễ Lạp đi vào trong thành.

Sau chiến tranh, toàn bộ "Thời Không Chủ Thành" đã bình tĩnh lại. Một cách không ngờ, "Thần Tử" cũng không tìm hắn gây phiền phức, tất cả giống như cái gì cũng chưa xảy ra vậy.

Tuy rằng trong nội tâm có chút không cam lòng, nhưng Lâm Hi hiểu rất rõ tình thế, hiện giờ loại tình huống này, đối với hắn cũng tương đối tốt. Cũng an tâm ở lại trong thành tu luyện.

- Thời Không Chủ Thành không thể ở lâu, có Thần Tử ở chỗ này, rất là bất lợi với ta, nhất định phải tranh thủ rời đi thôi.

Lâm Hi trong nội tâm âm thầm suy nghĩ nói.

Lúc trước, là vì trợ giúp "Thời Không Chủ Thành" hắn mới tới đây. Hiện giờ tất nhiên vấn đề đã giải quyết, hắn cũng cũng tất yếu phải lưu lại nữa.

Trong "Thời Không Chủ Thành" có đầy đủ tiên khí, đối với người khác là hấp dẫn thật lớn, nhưng đối với Lâm Hi mà nói lại không có gì. Hắn hiện giờ không thiếu nhất đúng là chân khí.

Duy nhất có chút không yên lòng chính là kiện tiên khí loại tinh thần cường đại ở sâu trong "Không gian đứt gãy" kia.

- Cũng may hắn chỉ là vị diện hình chiếu, ngay cả các trưởng lão tông phái cũng không phát hiện, hắn có lẽ cũng không thể nào chú ý tới.

Lâm Hi thầm nghĩ trong lòng.

Thanks


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.