[Dịch] Thần Tọa

Chương 1144 : Khác thường. (2)




Đặc biệt Tạp Mễ Lạp cẩn thận hồi tưởng lại, rõ ràng cảm giác đoạn trí nhớ này trống rỗng.

Phải biết rằng nàng chính là Hấp Huyết Nữ Vương, nàng có thể hấp thu trí nhớ của người khác. Nhưng mà đoạn trí nhớ này lại trống rỗng.

Phát hiện này làm nàng không thoải mái.

Chủ nhân nói đã có chuyện xảy ra thực sự. Thực sự có nữ nhân khác vào đây.

Trong nội tâm Tạp Mễ Lạp xẹt qua một đạo trực giác.

- Chủ nhân, ngươi có phải hay không...

Tạp Mễ Lạp do dự thăm dò, tuy nói uyển chuyển nhưng ý tứ biểu đạt thật rõ ràng.

- Ân.

Lâm Hi do dự một chút, gật gật đầu, trực tiếp thừa nhận suy đoán của Tạp Mễ Lạp.

Trước mặt Tạp Mễ Lạp thì chuyện này không cần giấu diếm.

Ti!

Tạp Mễ Lạp ngược lại hít một hơi.

Rõ ràng trừ nàng ra còn có nữ nhân khác đi vào và phát sinh quan hệ với Lâm Hi. Mà trong trí nhớ của nàng cũng xác thực là bị người ta xóa đi.

Nhưng mà người này là ai? Nàng vì sao làm vậy? Tại sao xóa trí nhớ đi.

Trên mặt Tạp Mễ Lạp hiện ra thần sắc khó lý giải, đau khổ suy tư, ý đồ từ trong trí nhớ tìm ra người này.

Nhưng mà đúng lúc chấn động kỳ dị khuếch tán ra, đồng thời hấp dẫn ánh mắt của Lâm Hi cùng Tạp Mễ Lạp. Đó là một đạo bạch quang chậm rãi kéo dài, sau đó giữa bạch quang có một người đi tới, gương mặt tuyệt mỹ và thần thể mềm mại lung linh, cặp đùi đẹp thon dài và cái váy đỏ bó sát.

Nhìn qua cô gái trong bạch quang thì một đạo linh quang hiện ra trong đầu Lâm Hi cùng Tạp Mễ Lạp, thần sắc đều có chút khác thường.

- Lạc Anh Tiên Tử!

Hai người đồng thời nhìn qua "Tiểu động thiên pháp khí" có cô gái này đi ra ngoài.

Ở cái vị diện xa lạ này, trong một cái sơn động vắng vẻ, nếu nói một nữ tử đột nhiên trống rỗng xuất hiện, hiến thân cho Lâm Hi, sau đó lại phiêu nhiên đi xa, nói cái gì cũng không nói, hơn nữa còn xóa đi dấu vết tồn tại của chính mình, đây không khỏi khiến cho người ta khó mà tin được rồi.

Mấu chốt là nàng mất đi nhiều như vậy tại sao cái gì cũng không nói, đi xa mà cũng không lưu lại cái gì? Trừ phi là nàng có lời gì đó khó nói.

Trùng hợp, Lạc Anh tiên tử liền thỏa mãn cái điều kiện này.

So sánh với một nữ tử qua đường đột nhiên xuất hiện đột nhiên biến mất, giải cứu Lâm Hi, Lạc Anh tiên tử ẩn thân ở trong Tiểu động thiên pháp khí ngược lại càng thêm khiến người ta tin phục một chút.

Chẳng qua là nàng là người có khoảng cách gần nhất mấy người, hơn nữa hết thảy điều kiện của nàng cũng phù hợp với ấn tượng của cô gái thứ hai trong trí nhớ Lâm Hi. Hơn nữa lấy cảnh giới của nàng cũng hoàn toàn có năng lực như thế, xóa đi trí nhớ của Tạp Mễ Lạp. Hai người nhìn chằm chằm Lạc Anh tiên tử, càng nghĩ càng khả nghi.

- ... Lạc Anh tiên tử xuất thân danh môn, là đệ tử của Tiên La phái. Lúc chủ nhân hôn mê, động tác nhất định là quá thô bạo rồi. Mặc dù Lạc Anh tiên tử có cùng chủ nhân song tu qua nhưng dù sao còn chưa tiến hành đến một bước cuối cùng. Chuyện này nàng nhất định là cảm giác khiến cho người khác khó mà mở miệng, lại không biết làm sao đối mặt với chủ nhân nên mới làm như vậy.

Tạp Mễ Lạp trong lòng thầm mệt mỏi, ánh mắt của nàng vừa lướt qua vũng máu tươi trên mặt đất kia, bất giác có chút thương tiếc, cũng khẳng định là chủ nhân trong lúc thần trí cuồng loạn đánh nàng bị thương. Lạc Anh tiên tử đúng là tâm tính thiện lương, không muốn khiến cho chủ nhân có cảm giác áy náy cho nên mới có thể xóa đi đủ loại dấu vết, còn có trí nhớ của mình.

Mặc dù trong lòng Tạp Mễ Lạp cũng cảm thấy Lạc Anh tiên tử xóa đi trí nhớ của mình có chút vô cùng kịch liệt, khó có thể tiếp nhận, bất quá thử nghĩ xem nàng cũng bị 'thương tổn' nên cũng là quên được rồi.

- Lạc Anh sư tỷ....

Lâm Hi nói, thần sắc có chút mất tự nhiên. Sau khi xảy ra chuyện nay, trong lòng hắn tràn đầy xấu hổ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên đối mặt với Lạc Anh tiên tử như thế nào.

- Làm sao vậy?

Lạc Anh tiên tử ngạc nhiên nói, đôi mắt đen lúng liếng chuyển động, kỳ quái đánh giá Lâm Hi cùng Tạp Mễ Lạp. Không biết có phải là ảo giác hay không, nàng cảm giác ánh mắt của hai người nhìn nàng có chút cổ quái.

Nàng một mực ở trong Tiểu động thiên pháp khí tu hành, sau lại cảm giác được khí tức rối loạn ba động của Lâm Hi từ trong tiểu động thiên mới nghĩ đến có phải hay không xảy ra chuyện gì.

Chẳng qua là từ tín nhiệm đối với thực lực của Lâm Hi, hơn nữa vấn đề mà Lâm Hi giải quyết không được, nàng chưa chắc đã giải quyết được, cho nên mới không lập tức đi ra ngoài. Dù sao, Vị Diện chinh chiến chi địa hiện tại đang là ác ma hoành hành, Lâm Hi cùng địa ngục sinh vật trong lúc phát sinh chiến đấu cũng không có gì ngạc nhiên.

Chẳng qua là Lạc Anh tiên tử cũng không nghĩ tới, vừa ra tới liền là ở trong động của một ngọn núi. Hơn nữa ánh mắt của Lâm Hi cùng Tạp Mễ Lạp nhìn nàng cũng có chút khác thường.

- Lạc Anh sư tỷ, ngươi... Ngươi... Ngươi không sao chứ?...

Lâm Hi do do dự dự, trù trù trừ trừ, cuối cùng chỉ nói ra được một câu như vậy.

Ý của hắn là muốn chỉ 'Tình dục đạo chân khí', làm xuống loại chuyện này thật sự quá khó mà mở miệng rồi. Cũng không thể hướng về phía Lạc Anh tiên tử nói, ngươi có hay không bị ta 'cường bạo'?

- Ta dĩ nhiên không có chuyện gì? Sư đệ ngươi hỏi như thế là có ý gì?

Lạc Anh tiên tử nói.

Tạp Mễ Lạp liếc mắt, hỏi giống như Lâm Hi thì có thể hỏi ra được cái gì? Vẫn là nữ nhân hiểu nữ nhân nhất, loại chuyện này vẫn phải là nàng tới hỏi.

- Lạc Anh tiên tử, loại chuyện này thật ra thì không có gì cần che che lấp lấp, tất cả mọi người đều không phải là người ngoài, hơn nữa ngươi cùng chủ nhân lại có danh phận tiên lữ. Ngươi yên tâm, nói ra đi, chủ nhân chúng ta tuyệt đối không phải là loại người không phụ trách.

Tạp Mễ Lạp nói.

- Cái... Cái gì là cái gì a? Ta căn bản nghe không hiểu các ngươi đang nói cái gì?

Trên mặt Lạc Anh tiên tử hiện lên một tia hồng vân, trong nội tâm nàng không hiểu ra sao, nhưng nghe được Tạp Mễ Lạp nhắc đến hai chữ tiên lữ, trong lòng tổng là có chút không được tự nhiên.

Nàng vừa mới bước ra Tiểu động thiên pháp khí còn chưa biết rõ tình huống, gặp bộ dáng 'chất vấn' của Lâm Hi cùng Tạp Mễ Lạp như vậy, đặc biệt là bộ dạng tựa hồ có ý nghĩ gì đó muốn nói của hai người, ngay cả nàng vốn là không có việc gì, ở dưới ảnh hưởng của hai người, vẻ mặt cũng có chút mất tự nhiên rồi.

Lời nói của Lạc Anh tiên tử rơi vào trong mắt Lâm Hi cùng Tạp Mễ Lạp làm sao nghe cũng giống như giấu đầu hở đuôi. Hơn nữa ánh mắt của nàng mất tự nhiên, trong lòng hai người lại càng phát ra chắc chắn rồi.

Nếu không phải là giấu đầu hở đuôi, tại sao vẻ mặt lại mất tự nhiên như vậy?

Hai người từ đầu hoàn toàn là không có nghĩ tới, bất kỳ một cô gái nào bị bọn họ chất vấn một phen như vậy, vẻ mặt cũng sẽ không được tự nhiên.

- Lạc Anh sư tỷ, thật ra thì ngươi không cần giải thích chúng ta cũng hiểu được.

Thanks


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.