Tư sự thể đại, Lâm Hi yêu ai yêu cả đường đi, trước khi rời đi lại cho Tô Tự ba vạn "Thuần Dương Tiên Đan", xem như để càc nàng dùng để bổ sung chân khí, về phần làm sao phân phối, sử dụng, đó là chuyện của Tô Tự.
Hai canh giờ sau.
Giá!
Lâm Hi thúc vào bụng ngựa, cưỡi "Tứ Cực Đại Uyển", đầu tiên từ trong sơn động bay vút mà ra. Sau đó mấy đạo quang mang lóe lên, Tô Tự, Tôn Vĩ Tín, Công Thâu Mộ Long sảng khoái tinh thần, khí vũ hiên ngang, đều từ trong sơn động lao vút ra.
Hô!
Tiếng gió mênh mông cuồn cuộn, mấy người đứng trong hư không, tóc dài bay múa. Không biết có phải là ảo giác không, Lâm Hi chung quy vẫn cảm thấy Tiên La chi nhận hiện giờ an tĩnh hơn rất nhiều.
- Thật kỳ quái. Sao lại cảm giác như ác ma ở Tiên La chi nhận đột nhiên ít đi nhiều thì phải.
Người đầu tiên nói chuyện là Tôn Vĩ Tín, vẻ mặt kỳ dị.
Vốn cho rằng sau khi đi ra, sẽ thấy khắp nơi đều là Ác Ma, phải cẩn thận từng li từng tí. Không nghĩ tới bốn phía lại trống trơn thế này.
- Không phải giống như, mà đúng là như vậy!
Tô Tự cẩn thận chăm chú nghe một hồi, thản nhiên nói:
- Hơn nữa, cũng không chỉ là thiếu đi Ác Ma thôi. Các ngươi cảm giác được khí tức của những Địa Ngục Yêu Ma kia không?
Nghe Tô Tự nói như vậy, Lâm Hi, Tôn Vĩ Tín, Công Thâu Mộ Long, Lạc Anh Tiên Tử đều giật mình, cùng nhìn lại hướng "Tiên La chi nhận" Thời Không Cơ Địa ở trung tâm vị diện, lúc này mới phát hiện, từng đạo yêu ma tinh khí vắt ngang Thiên Địa, hạo hạo đãng đãng ngày trước chẳng biết lúc nào đã biến mất.
- Đây là... Làm sao có thể?
Lâm Hi lắp bắp kinh hãi. Địa Ngục Yêu Ma cũng không giống tu sĩ Tiên Đạo, dưới tình huống chiếm cứ ưu thế thì căn bản sẽ không che dấu khí trụ của mình làm gì.
Nhưng hiện giờ, Thời Không Cơ Địa vô cùng náo nhiệt ngày xưa bỗng nhiên lại yên ắng, quá mức yên tĩnh. Xuất hiện loại tình huống này chỉ có một loại giải thích, đó chính là Địa Ngục Yêu Ma trong "Tiên La chi nhận" Thời Không Cơ Địa đã không biết đi đâu mất rồi.
Nhưng vì sao? Tại sao lại đột nhiên rời đi?
Tất cả mọi người bỗng nhiên đều trầm mặc.
- Có phải là có lừa dối gì đó không?
Tôn Vĩ Tin do dự một chút liền hỏi. Mọi người vì để tránh cho bị Địa Ngục Yêu Ma phát hiện, đều tận lực thu liễm, hơn nữa hơn mười ngày này đều hộ pháp cho Lâm Hi và Lạc Anh Tiên Tử nên căn bản không chú ý đến tình huống bên ngoài.
- Có loại khả năng này. Nhưng tỷ lệ không lớn. Tập tính của Địa Ngục Yêu Ma căn bản sẽ không chơi chuyện dấu đầu lộ đuôi đâu
Tô Tự lắc đầu.
- Tạp Mễ Lạp, ngươi cũng không phát hiện gì sao?
Lâm Hi xuyên thấu qua "Linh hồn khế ước", hỏi Tạp Mễ Lạp ở trên lưng.
Tạp Mễ Lạp một mực có phân thân ở bên ngoài, muốn nói ai hiểu rõ bên ngoài nhất thì đó chính là nàng.
- Không có.
Tạp Mễ Lạp lắc đầu, có chút xấu hổ nói:
- Lực chú ý của ta, chủ yếu đều ở động huyệt mà chúng ta ở. Cam đoan không có người nào phát hiện ra. Nhưng chuyện Ác Ma ở Tiên La chi nhận giảm bớt, ta ngược lại có chú ý tới. Chúng dường như đi về hướng bắc, nhưng lúc kia ta không chú ý. Về phần Tiên La chi nhận, ta căn bản không dám đi.
Lâm Hi nghe xong cũng chỉ có thể trầm mặc không nói.
Rất rõ ràng, Tạp Mễ Lạp nói là sự thật. Đối với nàng mà nói, chỉ cần cam đoan Địa Ngục Yêu Ma không phát hiện ra bọn Lâm Hi, Ác Ma cấp thấp cũng sẽ không phát hiện ra bon Lâm Hi thì cũng đã đủ rồi.
Đây mới là nhiệm vụ của nàng, an toàn của Lâm Hi cao hơn tất cả. Về phần những thứ khác cũng không cần phải cân nhắc.
Mà bên trong "Tiên La chi nhận" lại có Địa Ngục Yêu Ma tọa trấn, lúc trước Tạp Mễ Lạp đã từng tổn thất không ít phân thân rồi, nào còn dám tới gần đám Địa Ngục Yêu Ma Tiên Đạo Cảnh này nữa.
Tuy rằng phân thân của Tạp Mễ Lạp có rất nhiều, nhưng đưa không không chút ý nghĩa gì cũng không cần thiệt. Không ai ngờ tới, Địa Ngục Yêu Ma trong Tiên La chi nhận lại đột nhiên rời đi.
- Có cần...
Tôn Vĩ Tín do dự một chút nói.
- Không cần! Những yêu ma kia đi rất tốt, chúng ta rời khỏi đây cũng dễ hơn nhiều. Nếu chưa rời đi, bày ra bẫy rập, chúng ta đi qua chẳng lẽ không phải chui đầu vào lưới sao. -- lòng hiếu kỳ không nên nặng như vậy, nhanh chóng rời khỏi đây thôi.
Tô Tự khoát tay áo, cho thấy tư thế lôi lệ phong hành của một người thân là Đại sư tỷ của cả đoàn người.
Nghe nàng nói như vậy, mọi người cũng cảm thấy có lý, quả thật không cần để ý làm gì.
- Đi thôi.
Mọi người nhẹ gật đầu.
- Tô sư tỷ, Tôn sư huynh, chúng ta xin đi trước, hữu duyên sau này sẽ gặp lại.
Lâm Hi dạng chân, trong ngực ôm lấy Lạc Anh Tiên Tử một thân váy dài tơ lụa hỏa hồng, quay đầu nói với mọi người.
- Ân.
Tô Tự và Tôn Vĩ Tín đều nhẹ gật đầu, vẻ mặt mỉm cười.
- Chờ một chút.
Đúng lúc này, Công Thâu Mộ Long đột nhiên kêu một tiếng, trên mặt của hắn thần sắc biến ảo, do dự bất định.
- Ân?
Lâm Hi nhíu nhíu màên lặng nhìn hắn.
- Chuyện trước kia ... , là ta không đúng. Là ta đã nói quá mức. Công Thâu Mộ Long ta không phải là người chết không nhận sai. Chuyện này, Lâm Hi, ta chính thức xin lỗi ngươi. Mặt khác, cám ơn ngươi đã trợ giúp đệ tử Tiên La Phái bọn ta.
Công Thâu Mộ Long cung kính nói, thần thái thành thành khẩn khẩn.
Mấy người đều ngơ ngẩn, đều không ngờ rằng Công Thâu Mộ Long sẽ ở ly biệt trước khi, hướng Lâm Hi nhận lầm. Dùng hắn "Chân truyền đệ tử" thân phận, hướng một trong đó môn đệ tử xin lỗi thật đúng là không dễ dàng, dù là Lâm Hi là Thần Tiêu Tông mười Thánh Vương.
Trong không khí hoàn toàn yên tĩnh.
Lâm Hi ngẩn người, đột nhiên nở nụ cười:
- ông Thâu sư huynh, tâm tình của ngươi ta có thể hiểu được. Nếu đổi thành người khác, đoán chừng ta cũng sẽ nghĩ như vậy. Bất quá, nếu chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi.
Lâm Hi cũng không phải người hẹp hòi, nếu Công Thâu Mộ Long đã nhận sai rồi, vậy hắn cũng không cần thuận theo không muốn, trực tiếp liền bỏ qua việc này
Khúc mắc được cởi bỏ, mọi người ai nấy đều vui mừng.
- Đi thôi!
Bá!
Một đạo bóng đen xẹt qua, Lâm Hi ôm Lạc Anh Tiên Tử, cưỡi Tứ Cực Đại Uyển, như thiểm điện biến mất trong hư không phía Tây. Cùng một thời gian, Tô Tự, Tôn Vĩ Tín, Công Thâu Mộ Long cùng nhau bắn nhanh về phía Đông... ... ... Một đường nhanh như điện chớp, Lâm Hi lao về hướng "Dục Huyết Chi Hoàng", một đường đi qua, đại địa phập phồng, mây đen liên tục.
- Sư tỷ nói không sai, Ác Ma trong toàn bộ vị diện đã giảm bớt đi rất nhiều rồi.
Lâm Hi nhìn qua tràng cảnh bay vút phía dưới nói.
Lúc vừa tới "Tiên La chi nhận" thì khắp nơi là Ác Ma, rậm rạp chằng chịt. Nhưng bây giờ trở về, số lượng Ác Ma lạ thưa thớt, trọn vẹn chỉ bằng một phần mười lúc Lâm Hi đến.
Đây là một biến hóa về số lượng phi thường rõ ràng.
- Ác Ma cũng không đột nhiên rời đi. Ta nhớ lúc trước các ngươi phá được ‘ Dục Huyết Chi Hoàng ’, dẫn đại lượng Ác Ma tuôn chạy về hướng chúng ta. Nhưng hiện giờ, trong Tiên La chi nhận cũng không bộc phát chiến tranh mà?