Trưởng lão! Căn cứ thời không của Thần Tiêu tông nhất định là có cường giả cấp bậc trưởng lão tới. Nếu không mà nói, những ác ma đại quân này không thể nào tan tác như thế, cũng không thể thu phục như thế.
Một gã đệ tử của Tiên La phái kêu lên.
- Không sai, trong "Khuy thị chi thuật' của sư huynh căn bản không thấy địa ngục yêu ma Tiên Đạo cảnh cùng Ác ma đại lĩnh chủ, nhất định là bị tiêu diệt rồi. Chỉ có trưởng lão mới có loại thực lực cùng thủ đoạn này.
Lập tức liền có cao tầng đệ tử Tiên La phái phụ họa.
- Hướng Thần Tiêu tông cầu trợ! Chúng ta hướng Thần Tiêu tông cầu trợ, cầu xin bọn họ bang trợ chúng ta.
Trong sơn động, không biết là người nào đột nhiên kêu lên.
Lời vừa nói ra tựa như điểm trúng chỗ bí ẩn cùng kỳ vọng nhất trong lòng mọi người, trong sơn động đột nhiên yên tĩnh quỷ dị một chút, sau đó có người do dự nói:
- Không thể nào. Thần Tiêu tông sợ rằng sẽ nhiều khả năng không đáp ứng chúng ta đi? Dù sao, Thần Tiêu tông chính mình cũng có rất nhiều đệ tử luân hãm phải cứu, tự lo không xong, không có khả năng sẽ tới trợ giúp chúng ta?
Thanh âm thật thấp, không tự tin cực độ. Nhưng mà loại khát vọng kia trong nội tâm lại không thể nào che giấu được.
Địa ngục đại thế giới đột nhiên tiến công Vị Diện chinh chiến chi địa, mỗi một tông phái đều nhận lấy công kích. Thần Tiêu tông trừ căn cứ thời không Dục Huyết chi hoàng ra, sợ rằng những địa phương khác so sánh với Tiên La phái cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Ngay tại lúc này, tình huống nhiều khả năng nhất của mọi người là 'mọi người tự quét tuyết trước của'. Không có khả năng đi bận tâm đến những người khác.
Loại thời khắc này, trông cậy vào đệ tử Thần Tiêu tông không đi cứu đồng môn của mình nhưng lại đi trợ giúp bọn họ, như thế nào cũng có chút không thực tế. Nhưng mà hiện tại mọi người đã bất chấp nhiều như vậy.
Dục vọng sinh tồn là bản năng cường liệt nhất của tất cả mọi người, ở dưới uy hiếp tử vong, mọi người cũng bất chấp nhiều như vậy. Cứu viện đến từ bổn phái còn xa xa không hẹn, còn không biết lúc nào mới có thể đến, lại càng không biết lúc nào mới có thể tìm được bọn họ.
Hơn nữa, nước xa không cứu được lửa gần, ngược lại là hướng tiên đạo đồng môn ở gần trong 'gang tấc' cầu viện thì thực tế hơn một chút.
- Mặc kệ đi. Cho dù là Thần Tiêu tông không đáp ứng, chúng ta cũng phải thử một lần. Chưa thử qua làm sao biết không đáp ứng.
- Không sai. Tiên La phái chúng ta trước kia không lâu không phải là vẫn thảo luận liên minh với Thần Tiêu tông sao. Liên minh liên minh, nếu như thấy chết mà không cứu còn nói gì là liên minh? Nếu như Thần Tiêu tông thấy chết mà không cứu, sau này đệ tử Tiên La phái chúng ta nhìn thấy đệ tử Thần Tiêu tông gặp nạn cũng sẽ thấy chết mà không cứu giống như vậy. Mọi người cũng không cần làm cái gì liên minh rồi.
Một số người bắt đầu quá khích lên. Thành công của Dục Huyết chi hoàng đối với mọi người kích thích quá lớn, tựa như thấy được một cọng rơm cứu mạng, thế nào cũng phải bắt được, không chịu buông tay.
Không có ai sẽ thừa nhận, thời điểm lấy lại được Dục Huyết chi hoàng, tất cả yêu ma trong căn cứ thời không bị chém giết, trong lòng mọi người đột nhiên dâng lên một cỗ chờ mong cùng khao khát mãnh liệt, đúng là dục vọng đối với sinh tồn.
- Đúng! Thập Thánh Vương Lâm Hi của Thần Tiêu tông không phải còn là cùng Lạc Anh sư tỷ có quan hệ thông gia, kết thành tiên lữ sao? Thần Tiêu tông nếu là thấy chết mà không cứu...
Tên đệ tử này càng 'lên án công khai', đột nhiên lúc này đã bị một trận ho khan cắt đứt.
Trận ho khan này vô cùng đột nhiên, là từ chỗ sâu trong hang động vang lên, đứt quãng, lộ ra vẻ suy yếu vô cùng.
Trong nháy mắt, trong sơn động cũng yên tĩnh lại. Một đôi mắt từ bốn phương tám hướng cũng nhìn về tên đệ tử Tiên La phái vừa mới 'nghĩa chính ngôn từ' kia, hung hắc liếc mắt một cái.
- Ta, ta..., ta không có cái ý tứ này...
Tên cao tầng đệ tử của Tiên La phái bị nhìn chằm chằm, khuôn mặt đột nhiên nhanh chóng đỏ lên, liên tục lắc đầu khoát tay, chi chi ngô ngô, cũng biết là mình nói sai.
- Bạch sư đệ, ngươi đi vào một chút...
Một cái thanh âm của nữ tử dễ nghe từ chỗ sâu trong hang động truyền đến, cực kỳ suy yếu, phảng phất bị thương không nhẹ. Từng chữ phun ra cũng khiến cho người ta cảm giác được nàng đang nhận lấy thống khổ cực lớn.
- Vâng, sư tỷ.
Tên đệ tử vừa từ ngoài động nghe ngóng tin tức tiến vào, trù trừ một chút, sau đó sải bước đi vào.
- Đều tại ngươi, đều tại ngươi...
- Còn không phải là bởi vì ngươi!
- Sư tỷ đều bị thương thành như vậy, xem các ngươi còn nói được gì.
... ... Đợi Bạch sư đệ đi vào, mọi người liên tục oán giận lẫn nhau. Đặc biệt là tên đệ tử vừa mới nhắc tới Lạc Anh sư tỷ kia lại càng không có đất dung thân.
- Các ngươi nói, Lạc Anh sư tỷ có hay không có quan hệ a?
Một gã nữ đệ tử đột nhiên nói, ánh mắt của nàng thình thoảng liếc về hướng chỗ sâu sơn động, để lộ ra lo lắng cùng bất an nồng đậm.
- Sẽ không đâu. Nhất định sẽ không đâu. Các ngươi không nên nói lung tung.
Lập tức liền có đệ tử Tiên La phái tức giận nói.
- Ngươi không nên hiểu lầm, chẳng qua là tình huống của sư tỷ không thể lạc quan, thật không thể kéo dài được nữa...
Tên nữ đệ tử kia nói.
Nghe được lời nói của nàng..., mọi người cũng không nói chuyện nữa, cũng cúi đầu xuống, vẻ mặt áy náy. Nếu như không phải là vì cứu bọn họ, Lạc Anh sư tỷ căn bản sẽ không đi vào Vị Diện chinh chiến chi địa, nếu như không phải là vì cản lại phía sau cho bọn hắn, Lạc Anh sư tỷ căn bản sẽ không chịu thương thế nặng như vậy... Trong lòng mọi người cũng toát ra áy náy nồng đậm.
- Hi vọng Lạc Anh sư tỷ không có chuyện gì.
Ở trên chuyện này, mọi người cũng là thần kỳ nhất trí.
Bạch Phục đi vào trong động một đoạn thời gian rất dài, sau đó mọi người lần nữa nghe được thanh âm quen thuộc của nữ tử:
- Ta cùng Thần Tiêu tông còn có một chút giao tình. Các ngươi đem không gian pháp phù của ta cầm lấy, trực tiếp phát đến cho đệ tử Thần Tiêu tông ở Dục Huyết chi hoàng, bất kể như thế nào cũng thử một lần. Có lẽ... bọn họ sẽ phái người nói trợ giúp chúng ta, nếu như không đến, vậy cũng không có gì tiếc nuối.
Nói xong một phen này tựa hồ đã tiêu hao hết tất cả khí lực của 'nàng'. Sau đó liền yên lặng không một tiếng động rồi.
Đát đát! !
Trong tiếng bước chân, Bạch Phục ở dưới ánh mắt của mọi người đã đi ra. Thần sắc của hắn có chút trầm trọng, lộ ra bộ dáng u sầu.
Đối mặt với ánh mắt của mọi người, Bạch Phục ngẩng đầu lên, tay lộn một cái, trong tay xuất hiện một tấm pháp phù:
- Có thể hay không đạt được trợ giúp của Thần Tiêu tông, liền xem thiên ý đi.
- Sưu!
Pháp phù phá không, độn ra vài thước liền hóa thành một đạo hồng quang nhập vào chỗ sâu không gian, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
... ... Căn cứ thời không, Dục Huyết chi hoàng.
Trong cả cái căn cứ, từ khi phát ra pháp phù rồi đến phản hồi về, ở giữa cần có một khoảng thời gian. Ước chừng một hai ngày chỉ có thể là từ từ chờ đợi.
Thanks