[Dịch] Thần Tọa

Chương 1072 : Nhân tình 8 vạn Thuần Dương tiên đan. (1)




Một vạn viên Thuần Dương tiên đan chính là 100 tức công huân trị, ngay cả Chu Thiên Hoàng là chân truyền đệ tử thâm niên cũng không cầm ra nhiều đan dược như vậy, mà Lâm Hi chẳng qua là một cái nội môn đệ tử, lại còn nói hắn có một vạn Thuần Dương tiên đan, hơn nữa còn gia tăng, hai vạn, ba vạn, năm vạn!

Hắn chẳng qua là một cái nội môn đệ tử, làm sao có được nhiều Thuần Dương tiên đan như vậy?

Nếu không phải Lâm Hi vừa mới lấy ra đan được trợ giúp bọn họ chữa thương, lại dùng chân khí giúp bọn hắn khôi phục. Mọi người có thể còn tưởng rằng Lâm Hi đang đùa giỡn bọn họ, đã sớm tức giận.

Bất quá cho dù như thế mọi người vẫn là khó có thể tin tưởng trên người nội môn đệ tử như Lâm Hi có nhiều Thuần Dương tiên đan như vậy.

Cho dù hắn không ngừng giết ác ma cũng giết không được nhiều như vậy a!

- !!!

Đối mặt với vẻ mặt thản nhiên tự tin của Lâm Hi, mọi người rốt cục cảm thấy kinh hãi.

- Tiểu sư đệ, chuyện công kích căn cứ thời không không phải là chuyện đùa. Ngươi thật xác định trên người có nhiều đan dược như vậy, không phải lừa gạt chúng ta sao?

Chu Thiên Hoàng đầu tiên kịp phản ứng.

- Sư đệ, mọi người cười thật ra là không có ác ý, ngươi không nên tức giận.

Từ Đức, Hoàng Lượng còn tưởng rằng bởi vì mọi người cười to mà Lâm Hi tức giận.

- Từ sư huynh, Hoàng sư huynh, còn có Chu sư huynh, chuyện liên quan đến địa ngục yêu ma, lại là chuyện công kích căn cứ thời không, ta làm sao có thể nói giỡn ở trên chuyện này. Các ngươi vẫn là nói cho ta biết, rốt cuộc cần bao nhiêu đan dược mới có thể đối phó với những yêu ma Tiên Đạo cảnh này, đem căn cứ thời không đánh hạ.

Lâm Hi dứt lời, cũng không nhiều lời trnah biện thêm nữa, tâm niệm vừa động, Thứ nguyên tiểu tiên đại đón gió liền lớn, mở ra một cái lỗ hổng, hàng loạt Thuần Dương tiên đan tròn tròn, sáng chói từ trong Thứ nguyên tiểu tiên đại ầm ầm đổ ra, rơi đầy trên đất.

- Đan được như vậy trên người của ta còn có rất nhiều. Chư vị sư huynh hiện tại đã tin chưa.

Lâm Hi chỉ lấy ra chừng 5000 viên Thuần Dương tiên đan liền đóng Thứ nguyên tiểu tiên đại lại. Ý tứ một chút cho thấy năng lực của mình là được rồi, không cần thiết đổ toàn bộ trên mặt đất.

- Thật sự là Thuần Dương tiên đan!

- Nơi này có ít nhất là bốn, năm ngàn viên.

- Tiểu sư đệ không có nói sai!

… … Đối mặt với Thuần Dương tiên đan hàng thật giá thật, trong lòng mọi người phập phồng, hai mắt nhìn nhau, cũng thấy được khiếp sợ trong mắt đối phương, nhưng càng nhiều hơn là vui mừng cùng hi vọng.

Ở địa phương khốn quẫn này, mọi người vốn đang là hết đường xoay sở, không nghĩ tới hi vọng lại xuất hiện vào lúc này.

- Tiểu sư đệ, trên người của ngươi rốt cuộc có bao nhiêu đan dược?

Chu Thiên Hoàng rốt cục không nhịn được nói.

Ở trên người tiểu sư đệ này hết thảy lẽ thường thật giống như đều không tồn tại.

- Cũng không nhiều, bất quá mấy vạn, mười mấy vạn hẳn là vẫn có thể cầm ra được. Sư huynh vẫn là nói cho ta biết, hành động của các ngươi rốt cục cần bao nhiêu đan dược.

Lâm Hi nói.

Hắn cũng không có đem của cải của mình toàn bộ ném ra. Đan dược hơn ngàn ức công huân trị đối với những đệ tử chân truyền như Chu Thiên Hoàng, Từ Đức, Hoàng Lượng mà nói, không khỏi đả kích quá lớn.

Lâm Hi là tới hỗ trợ, không phải là tới để khoe khoang. Hơn nữa có bao nhiêu của cải cũng đưa ra sạch sẽ chưa chắc là chuyện tốt.

- !!!

Một câu của Lâm Hi còn chưa dứt liền thấy thần sắc khiếp sợ của mọi người.

Vốn cho là Lâm Hi có mấy vạn cũng đã rất nhiều rồi, không nghĩ tới lại có mười mấy vạn. Đối với Lâm Hi mà nói, đây có lẽ là một cái số lượng sau khi trải qua châm chước, giảm đến còn rất nhỏ, nhưng đối với một ít chân truyền đệ tử này mà nói, vẫn là con số khổng lồ, cực kỳ kinh hãi.

Lúc này nhìn về phía Lâm Hi, ánh mắt không khỏi mang theo một tia tôn kính. Càng cảm thấy được trên người tiểu sư đệ nội môn này hào quang trọng trọng, cực kỳ thần bí.

- Khanh khách, rốt cục bị chủ nhân chấn động một phen rồi.

Tạp Mễ Lạp nấp ở sau lưng Lâm Hi, trong lòng cười thầm, sảng khoái một phen. Đối với tám tên chân truyền đệ tử vừa rồi thả ra Thuần Dương chân khí mênh mông cuồn cuộn, cùng với 'khinh thị' mình, nàng vẫn còn có chút canh cánh trong lòng.

Đối với kỳ tích trên người Lâm Hi, nàng sớm đã thành thói quen. Ngược lại là thấy thần sắc khiếp sợ của mọi người, trong lòng lén lút oán thầm, ở trong tâm tư cảm thấy ngay cả mình cũng không bằng, có chút hết giận.

Lâm Hi là không biết những tâm tư trong lòng Tạp Mễ Lạp này, biết rồi cũng chỉ có thể cười thầm, cảm thấy nàng có chút khả ái, đối với loại chuyện này so đo như vậy.

- Chu sư huynh?

Lâm Hi nhìn thoáng qua Chu Thiên Hoàng. Ở trên chuyện này hắn là thật tâm nghĩ muốn trợ giúp mọi người, thật không có tâm tư khác.

- Lấy lực lượng của chúng ta, vốn là cần một chút bổ sung liền đủ rồi. Dù sao loại sinh tử chi chiến này không thể nào đánh quá lâu. Nhưng mà suy nghĩ đến còn có đại lượng ác ma khác vây công, cùng với tiêu hao pháp khí, phát sinh lúc ứng đối ngoài ý muốn, sợ rằng ít nhất cũng cần 4 vạn Thuần Dương tiên đan.

Chu Thiên Hoàng lộ ra thần sắc nghĩ ngợi, chân thành nói.

Lâm Hi mặc dù báo ra con số 5 vạn nhưng hắn vẫn không phải là loại người tham lam, huống chi còn là người trong nhà. 4 vạn mấy con số này là kết quả mà hắn trải qua tính toán tỉ mỉ, cố gắng tính toán ra.

Vốn còn muốn lại hạ thấp một chút, nhưng trải qua cân nhắc cẩn thận, chân chính liên quan đến tính mạng của mọi người, chuyện này không thể nói giỡn được.

4 vạn là con số hợp lý sau khi trải qua tính toán.

Như vậy 8 người, mỗi người có thể phân đến 5000 viên Thuần Dương tiên đan, giá trị 50 ức tông phái công huân trị, trên căn bản là đầy đủ cho một tràng, ở trong hoàn cảnh này, là đủ cho trình độ chiến đấu kịch liệt bình thường rồi.

Lâm Hi nhìn thoáng qua Chu Thiên Hoàng, trầm mặc không nói. Trên mặt Chu Thiên Hoàng mang theo một chút do dự, là loại mà vốn có thể muốn nhiều hơn nhưng hết lần này đến lần khác chỉ cần một điểm kia…

Lâm Hi báo ra 5 vạn Thuần Dương tiên đan, bọn họ vốn là hoàn toàn có thể cần càng nhiều hơn, Lâm Hi cũng sẽ không cự tuyệt. Nhưng Chu Thiên Hoàng chỉ báo con số 4 vạn.

Tâm của Lâm Hi như gương sáng, trong lòng âm thầm gật đầu. Chu Thiên Hoàng bọn họ biết trong túi của hắn có không ít Thuần Dương tiên đan, cũng không đem hắn coi tiền như rác để đùa nghịch, chỉ cần con số hợp lý này cũng đủ thấy tình nghĩa huynh đệ rồi.

- Một vạn Thuần Dương tiên đan!

Lâm Hi vươn ra một ngón tay, sắc mặt Chu Thiên Hoàng biến hóa, cũng rất nhanh nghe được một câu sau đó của Lâm Hi:

- Ta cho các ngươi mỗi người một vạn Thuần Dương tiên đan! Con số này hẳn là đầy đủ cho các ngươi ứng phó các loại tình huống ngoài ý muốn rồi.

Chu Thiên Hoàng thở dài một hơi, trong lúc thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại không khỏi nảy lên một trận tình cảm phúc tạp khác, ngũ vị lẫn lộn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.