Lẫm Khanh vừa nghe xong liền chu môi biểu tình:
- Không cho gọi ta là gián tinh!
Hoàng Ung xem như cái gì cũng chưa nghe hắn nói mà tiếp tục quỷ dị tiếp lời:
- Gián tinh, mau đi nghe lén tình hình rồi chúng ta sẽ đi cứu chủ nhân.
- Ý ngươi là...
- Ây da, mau đi đi. - Hoàng Ung xua xua tay, không muốn cùng hắn tiếp tục nhiều chuyện. Đợi cho Lẫm Khanh đi rồi, hắn mới gác tay nhìn lên trần nhà. Thân phận của Tịnh Tuyết tựa hồ rất không đơn giản chỉ là một nữ tử âm dương sư như hắn vẫn nghĩ. Có lẽ chuyện tình càng lúc càng phức tạp đây nhưng ai bảo nàng là chủ nhân của hắn. Không muốn dính cũng phải dính a.
Thế là hắn thở dài thườn thượt, tiếp tục cảm thán nhìn trần nhà.
---------------------------
Lẫm Khanh sau khi hoá thành một con gián nhỏ bèn bò đến chỗ của Phục Vũ. Hắn dùng pháp lực của mình che dấu yêu khí của bản thân rồi núp vào một góc khuất nhỏ quan sát tình hình.
Mọi thứ vẫn như thông lệ, Phục Vũ hóp một ngụm thuốc Lẫm Khanh đã kê cho hắn. Vị đắng chát lan toả trong cuống họng. Đắng đến nỗi người bình thường chịu không được, đắng đến mức ngay cả hắn cũng phải nhíu mày!
Chợt cánh cửa phòng bị mở ra. Chỉ thấy Sảng Trạch nhanh chóng đi vào rất vội vàng. Hắn ta cẩn thận đóng cửa, bước vào bên trong rồi quỳ xuống trước mặt Phục Vũ. Gương mặt lo lắng, bất an:
- Ma quân... đã có tin tức của Tịnh Tuyết tiểu thư.
- Nói. - Nhẹ nhàng phun ra một chữ. Tuy ngoài mặt hắn không quan tâm nhưng thật sự rất để ý lắng tai nghe từng chút một những gì Sảng Trạch báo cáo.
- Thưa ma quân, người của chúng ta báo về, Tịnh Tuyết tiểu thư sau khi bị Đông ma công chúa hành hạ đã tìm cách trốn thoát khỏi đó. Sau khi nàng rời khỏi Đông Ma cung đã được bị truy đuổi ngã xuống vực. May thay được Tây ma nữ vương cứu giúp. Hiện tại nàng đang ở Tây Ma cung của phía tây Ma giới. - Sảng Trạch rành rọt báo cáo những gì hắn nghe được cho Phục Vũ nghe.
Sau khi nghe hết báo cáo, Sãng Trạch đưa mắt nhìn về phía Phục Vũ. Mặc dù gương mặt của hắn không biểu thị gì nhưng bàn tay đang nắm chặt trên ghế của hắn đã nói rõ tâm tình của hắn đang rất tức giận.
- Tốt! Ngươi nhớ kĩ Đông ma công chúa. Sau này không cho nàng xuất hiện tại cung của ta nửa bước. Tự ý làm càn... - Hắn dừng lại một chút, ánh mắt lạnh lùng thẳng tắp nhìn Sảng Trạch khiến cho đối phương lạnh người. Sau đó phun ra một chữ rất dễ dàng: - Giết!
Sảng Trạch lập tức cúi đầu:
- Thuộc hạ tuân chỉ.
Sau khi Sảng Trạch rời khỏi chính điện, Lẫm Khanh cũng nhân cơ hội đó chuồn ra theo. Trước khi đi hắn còn thấy rõ Bạch Phục Vũ uể oải nằm trên trường kỉ, một tay ôm ngực mà khẽ nhíu mày. Xem ra, hắn bị nội thương không hề nhẹ, nếu không chỉ sợ đã sớm phát hiện ra hắn.
Mà Phục Vũ tuy rằng uống thuốc do Lẫm Khanh phối, nội thương giảm không ít nhưng muốn trong vòng một, hai tháng khỏi hẳn là chuyện không thể nào. Vì vậy mà cứ trì trệ, kiêng kị Đông ma quân. Nếu không, hắn đã sớm tự mình cứu Tịnh Tuyết!
------------------------
Trở về nơi của mình, Lẫm Khanh vội vàng đem hết những gì mình nghe được nói cho Hoàng Ung nghe. Chỉ thấy hắn nhíu mày. Bóng người áo vàng rõ ràng có chút phức tạp nhìn về phía Tây. Trong đấy mắt rõ ràng là sự thê lương cùng bi ai.
Lẫm Khanh không dám tin vào mắt mình. Hắn ngẩn người nhìn Hoàng Ung. Đây là lần đầu tiên hắn thấy con hổ ngốc này có vẻ mặt như thế. Trong lòng nhất thời nổi lên nghi hoặc. Nhưng không đợi hắn mở miệng, Hoàng Ung đã nhanh chóng nói:
- Lẫm Khanh, ngươi chuẩn bị một chút. Ngày mai chúng ta tới gặp Tịnh Tuyết. Nơi này chúng ta không thể ở lâu nhất là đối với nhân loại như nàng. Sớm muộn cũng bị uế khí làm cho suy yếu.
Từng câu từng chữ rõ ràng nói ra từ trong miệng Hoàng Ung nhưng dường như Lẫm Khanh đang nhìn thấy một người khác nói. Lần đầu tiên hắn biết được Hoàng Ung còn có mặt này. Có vẻ hắn cũng rất hiểu biết về Ma giới đi? Nhưng điều đó không quan trọng, chuyện quan trọng bây giờ chính là nghỉ ngơi thật tốt để còn dưỡng sức.
Vì thế, Lẫm Khanh không nói hai lời. Trực tiếp nằm xuống giường ___ ngủ!
Bóng đêm bao trùm cả căn phòng âm u. Đôi mắt hổ phách của Hoàng Ung chậm rãi nhìn về phía người vừa ngủ say. Đôi mắt hắn là đợt sóng ngầm mãnh liệt dâng trào. Cảm xúc hỗn loạn như cánh bướm đậu nhanh mà cũng bay nhanh.
--------------------
Sáng sớm hôm sau, một nô tỳ đã nhanh chân chạy đến trước mặt Phục Vũ trình ra một tờ giấy. Trên đó chữ viết rồng bay phượng múa trông thật nhức mắt!
Trên tờ giấy viết: "Hi~ Phục Vũ. Ta và Hoàng Ung mấy ngày qua cảm tạ ngươi đã chiếu cố tới nhưng ta nghĩ chúng ta không nên ở đây lâu dài. Ta và hắn trở về nhân giới trước, có gì liên lạc với ngươi sau. Bye~ Người gửi Lẫm Khanh."
Nhưng Bạch Phục Vũ vừa đọc xong tờ giấy kia ngoại trừ khoé môi có chút run rẩy thì không còn phản ứng nào khác. Chỉ nhàn nhạt phân phó cho nô tỳ kia:
- Truyền lệnh của ta với Tứ Ma Nhân mang theo xe ngựa đợi ở cửa sau của Tây Ma cung. Nếu nhìn thấy hai nam nhân cùng một nữ tử thì đón bọn họ lên xe. - Hắn ngừng một lúc rồi lại bổ sung thêm: - Không kể biện pháp, nhất định phải đem người còn nguyên vẹn về cho bổn vương!
Nô tỳ kia cũng không có nửa điểm thắc mắc mà nhanh chóng thi hành nhiệm vụ.
Đợi sau khi bóng dáng của nữ tỳ kia vừa khuất, Bạch Phục Vũ mới thở dài. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa trán. Hắn biết thế nào hai tên tiểu tử kia cũng sẽ hành động. Một tiểu yêu chỉ mới tu luyện ba ngàn năm thì làm sao có thể qua mắt nổi lão yêu quái đã sống hơn hai mươi vạn năm như hắn chứ? Nhưng không sao, bọn họ muốn như thế nào thì muốn, hắn sẽ an ổn thu dọn tàn cuộc của bọn họ hết thảy!
Mặc khác hắn vẫn rất lo cho Tịnh Tuyết. Từ khi nàng bị bắt đến nay đã là hai tháng. Hai tháng qua hắn biết nàng đã chịu khổ không ít, thực lực hẳn cũng lên tay đi? Tuy rằng đối với hắn nàng thực sự... ách, rất yếu nhưng ít nhiều hắn cảm nhận được không nên bức nàng đột phá giới hạn của bản thân. Bằng không sẽ không tốt cho nàng và mọi thứ xung quanh. Hắn nếu ngu mới đưa nàng vào nguy hiểm a. Tóm lại, sau khi đưa nàng về nên hảo hảo vỗ béo, bảo vệ kĩ lưỡng là tốt nhất.
Nghĩ đến đây, khoé môi Phục Vũ gợi lên chút tươi cười khiến cho Sảng Trạch bên cạnh hắn có chút hồ nghi. Không biết Tịnh Tuyết kia là người như thế nào mà có thể khiến Ma quân của bọn hắn thành ra như thế này.
Quay lại với Tịnh Tuyết, nàng hiện tại đang mắt to trừng mắt nhỏ với vị gián tinh nào đó. Có trời mới biết tên này vào phòng của nàng từ lúc nào a!
- Sao ngươi lại ở đây?
Nghe câu hỏi này, Lẫm Khanh không khỏi bĩu môi:
- Ta đến cứu ngươi a. Ngươi như thế nào lại dùng giọng điệu đó với ta?
- Ờ... ngươi có bản lĩnh đó sao? - Gián tinh cũng chỉ là gián tinh, giỏi đột nhập trốn tránh chứ làm sao có thể giúp nàng ra khỏi Tây ma cung? Tịnh Tuyết thật sự không khỏi hoà nghi người này.
Lẫm Khanh hất cằm đầy đắc ý:
- Yên tâm, bổn thiếu gia tự nhiên có hậu phương!
Nói rồi kéo tay nàng chạy đi. Hờ hờ, hắn khi nãy đã thăm dò đường đi rồi. Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì trốn thoát thật sự không phải là vấn đề. Bất quá, tỷ lệ ngoài ý muốn chiếm phần trăm rất ít a. Cho nên, hắn không cần phải lo lắng!
Mỗ gián tinh suy đoán rất đúng. Có điều ở đời luôn lắm chuyện ngoài ý muốn. Cho nên phần trăm ít ỏi hắn suy nghĩ cuối cùng đã thành sự thật. Lại còn là một chuyện ngoài ý muốn vô cùng hung hiểm!
Lẫm Khanh kéo Tịnh Tuyết đến con hẻm hẻo lánh ở Tây ma cung. Nơi này mặc dù ít người qua lại nhưng hoa anh đào lại trải dài theo con đường làm cho nó rất xinh đẹp. Lúc này, mắt thấy đã sắp thoát khỏi Tây ma cung khiến cho hai mắt hắn sáng ngời. Bước chân chưa đi thêm được bao nhiêu bước đã nghe một tiếng nói trầm trầm vang lên:
- Tây ma nữ vương, bổn toạ có lễ.