“Theo các nhà sử học thì sự phát hiện này có thể chấn động giới sử học toàn quốc, 95% số sách sử sẽ phải sửa lại nếu phát hiện này được chứng thực.”
“Trước đó, một nhóm chuyên gia bỗng phát hiện dưới lòng đất trong khu lâu đài cổ Osaka được chôn một chiếc hòm quý có niên đại trùng với niên đại thời chiến quốc, tức là chiếc hòm này được chôn sẽ có bí mật về lịch sử về thời chiến quốc, nhưng khi các nhà sử học mở ra thì nhận thấy trong chiếc hòm quý chỉ có một quyển sách mà nghi ngờ là kí lục của một gia thần trong triều đại Toyotomi, nhưng những điều được viết trong đó lại làm điên đảo nhận thức của các nhà sử học gây ra tranh cãi.”
Người phóng viên trên tivi vẫn đang nói về vấn đề tranh cãi của giới chuyên gia, Nobita vội vội vàng vàng cũng chạy lại nhìn xem tivi, mẹ Tamako cùng bố Nobi cũng đều hứng thú tràn trề theo dõi, con người a, ai cũng có bát quái chi tâm a.
“Quý vị! Tôi vừa được đến từ hiệp hội cổ văn và sử học Nhật Bản gửi đến một bản sao của quyển kí lục gây tranh cãi, tôi sẽ đọc cho quý vị khán giả nghe quyển kí lục gây sóng triều này”.
“Ngày hôm nay ta thật không vui, ta đã uống khá nhiều rượu, ngài Hideyoshi Sama không nghe ta khuyên can, cứ đòi mang cô ả gái điếm ấy vào dinh để thế chỗ cho Chacha Sama.
Dù cho ả ta có khuôn mặt giống đến bảy tám phần ngài Chacha Sama đi chăng nữa, nhưng gái điếm vẫn là gái điếm, đâu thể nào mang ả ta làm ô uế đi huyết mạch thanh cao của Oda Nobunaga tướng quân được,
tuy ta biết ngài Hideyoshi Sama muốn tranh ngôi kế vị thì phải làm vậy và không thể để mọi người biết công chúa bỏ trốn được nhưng cũng không thể mang con gái điếm vào để thế chỗ che mắt người đời được chứ?
Quân lính vẫn không có tin tức gì, không biết công chúa làm sao biết thủ phạm đứng sau cái chết của cha mẹ nàng là Hideyoshi Sama nhỉ? Nàng không biết đã bỏ trốn đi đâu.”
…………………………………………
“Hôm nay cuối cùng đã có tin mừng, một nhánh quân của ngài Hideyoshi Sama đã lần tìm ra tung tích công chúa, theo tin tức thì công chúa đang sống trong một căn nhà tranh và sống cùng một thằng oắt con kiếm củi, ta không thể tin được ngài lại có thể dại dột như thế, sống trong vinh hoa phú quý không tốt mà lại đi cùng tên bần tiện nông dân sống qua những ngày lam lũ.
Ngài Hideyoshi Sama rất tức giận. Ngài ấy ra lệnh chi bộ đội gần đấy nhất cấp tốc đưa công chúa về và không được cho tên oắt con kia còn sống, nhưng ta biết ngài chỉ đang ghen ghét tên nhóc kia thôi, ngay từ lần đầu ngài gặp Chacha Sama ta đã biết ngài ấy thích công chúa rồi, chỉ ngại công chúa còn quá nhỏ mà thôi.”
…………………………………………
“Hôm nay ta không vui, nhưng không dám uống dù chỉ một li, nỗi sợ gửi về từ tiền tuyến mang tên Kiếm Thần đang bao phủ tất cả mọi người trong nhà Toyotomi, đến mấy tên nịnh thần hay nói nhất hôm nay cũng không dám mở miệng, chỉ có một tên lính quay về, chỉ một tên a….
Nơi đây có dấu vết của tay run lên cầm không vững bút lông của người gia thần này, các nhà tâm lí học đã cho ra kết luận như thế:
“Người gia thần này đang có nỗi sợ tột độ về kẻ được gọi là kiếm thần này, nỗi sợ này còn hơn mức sợ ma của kẻ yếu bóng vía hơn tận chục lần có hơn.”
Chúng ta tiếp tục đọc tiếp quyển kí lục này….”
“Qua lời mô tả của tên lính duy nhất quay về, thằng nhóc sống cùng công chúa lại không phải là một thằng nhóc bình thường, hắn được thiên hạ đặt cho rất nhiều biệt danh, nhưng biệt danh to lớn nhất, bị nhiều người biết nhất đó là Kiếm Thần.
Hắn cực kì kinh khủng, hắn chắn ngang trước cả đoàn quân, hắn chỉ đứng đó mà tất cả binh sỹ đều biết, đều cảm nhận được cơn giận ngút trời hắn đang có, khi hắn báo danh ra, bỗng thiên địa tối sầm lại, vốn trời đang nắng gắt bỗng mây đen kéo về che kín thương khung.
Tên lính chỉ nói hắn cảm thấy như một đôi bàn tay bóp nghẹt lại cổ họng khiến hắn hầu như không thể thở, như thiên địa không cho phép hắn thở được vậy, thế rồi hắn thấy từng người từng người ngã xuống, không có máu chảy, không có vết kiếm, có chỉ là khuôn mặt như quỷ sứ âm binh, hắn cảm thấy như có từng bầy quỷ sứ lượn lờ xung quanh, thu gặt từng nhân mạng, hắn cũng sẽ là người tiếp theo bị kéo xuống địa ngục.
Thế rồi tên Kiếm Thần kia mở miệng, hắn nói không lớn nhưng tất cả như vang trong thiên địa một câu:
“Gọi Hideyoshi đến đây mà lấy lại nàng, nhưng ta không chắc hắn sẽ còn có thể trở lại..”
Khi tên lính kia thuật lại lời Kiếm Thần cho ngài Hideyoshi, thay vì tức giận ta thấy được trong mắt ngài ấy sự khiếp sợ, không sai! là khiếp sợ.”
“Hôm nay hắn chết, hắn là một người lính kiên cường đã có thể chống đỡ chạy về đến nơi để báo cho Hideyoshi Sama biết đã là giới hạn của hắn, hắn hai ngày nay không ăn một miếng thức ăn nào, không kì lạ khi hôm nay người ta phát hiện hắn chết cứng trong phòng, khuôn mặt vặn vẹo như ác quỷ câu hồn vậy.”
“Hideyoshi Sama không dám đi ra khỏi lâu đài, thậm chí không dám đi ra khỏi phòng cả mấy ngày hôm nay, ngay hôm nay có tin truyền đến, tên Kiếm Thần đưa công chúa đi về hướng tây du ngoạn, có kẻ nói tên Kiếm Thần định mang công chúa về tiên giới chung sống, Hideyoshi Sama cuối cùng hết nỗi lo và đi ra khỏi phòng, ngài đã hạ “phong khẩu lệnh” ta chỉ có thể chôn quyển sổ đi thôi, nếu ngài tìm ra ta chắc sẽ chết…”
Quyển sổ chỉ viết đến đây, quyển sổ đã lật đổ cả thế giới quan về Hideyoshi Sama và cả một quãng lịch sử thời chiến quốc, nhưng vì đây chỉ là một quyển kí lục, không có ngày tháng để đối chiếu mốc lịch sử cùng các từ ngữ đầy tính mê tín thần thoại của người viết khiến cho trong giới chuyên gia có nhiều ý kiến trái chiều.
Chúng tôi sẽ cập nhật tin tức mới nhất kính mong quý khán giả đợi xem.”
Nghe đến đây Nobita như thở ra một hơi, lịch sử có thể thay đổi là thật, nhưng sử sách cũng điều chỉnh lại một phần, ai ngờ Chacha mà sử sách bêu danh lại không phải là Chacha thật mà chỉ là kẻ đóng thế?
Như trút được gánh nặng trong lòng Nobita thả tâm nở nụ cười thoải mái, đi hết một vòng chiến quốc, sửa đổi một phần lịch sử, nhưng lại mới chỉ chưa hết một ngày ở hiện thực thế giới, Nobita cảm thấy ngày hôm nay thật dài một ngày thứ bảy a….
Thế là cả quãng thời gian còn lại trong ngày Nobita đọc sách đọc sách, ăn vặt ăn vặt, hết ngày lại thu xếp xuống nhà ăn cơm thật nhàn nhã.
Sống cả một quãng thời gian không ngắn ở một nơi không điện, không sách vở, không giải trí, Nobita cảm thấy thời gian một mình thư thả cũng không tẻ nhạt cho lắm, ít nhất là thư thả bên cạnh có một cô bé đáng yêu như búp bê thì thời gian trôi qua thật sự không nhàm chán tí nào a.
Ngày thứ bảy trôi qua trong bình yên, Doraemon chạy về với nụ cười híp mắt, coi bộ ngày hôm nay chơi với Mii-chan không quá tệ a.
Tắm rửa, đi ngủ, mở mắt ra đã là sáng ngày hôm sau.
Chủ nhật, trời đẹp, Nobita tính đi đến nhà Shizuka, vì hôm nay cô ấy có hẹn hắn đến nhà chơi á, may là hắn có trí nhớ bug chứ đối với người khác là chỉ hai ba ngày thì một cuộc hẹn đâu thể quên, nhưng hắn là hai ba tháng a, quên là bình thường á, nhưng may sao có trí nhớ bug nên hắn mới không quên, chứ nếu quên không biết cô nàng lại giận mấy hôm đây.
“Tớ có hẹn với Shizuka-chan, cậu có đi với tớ không?”
Quay sang đang nhàn nhức cả trứng Doraemon, Nobita cười nói.
“Đi thì đi!”
Ham vui Doraemon nhanh chóng đồng ý, hai đứa nhanh chóng cùng nhau chạy ra phòng thì gặp mẹ Tamako đứng ngay trước cửa phòng Nobita đó.
Thấy mẹ không hiểu sao Nobita có chút cảm giác không ổn cho lắm, quả nhiên mẹ Tamako cười nói:
“Mẹ phải ra phố, các con coi chừng nhà nhé!”
Thế là như giao xong trọng trách, mẹ Tamako tung tăng đi dạo đi, để lại hai đứa trẻ khóc không ra nước mắt đứng đó.
“Hay tớ đi một mình nhé???”
Nobita có giác ngộ “tử đạo hữu bất tử bần đạo” nói một câu.
“Không, tớ không ở nhà đâu! Cậu mà không cho tớ đi đừng hòng tớ cho cậu mượn bảo bối chơi nữa.”
Doraemon cũng không phải dạng vừa đâu nói một câu điểm crit bạo lều làm Nobita gục.
“Thế phải làm sao?”
Nobita thở dài hỏi, nhiều việc không phải bản thân có sức mạnh là có thể giải quyết á, hắn có tu đến ngang Songoku thì gặp mấy cái chuyện vặt vãnh này vẫn khó xử như thường a.
“Đừng lo, tớ đã có cách! Giấy Photo !”
Doraemon nhanh chóng lôi từ trong túi ra một cuộn giấy to như ba tờ A0 được cuộn lại vậy.
“A! Đây là bảo bối mà lần trước cậu dùng để tạo hình nộm trốn thoát bọn áo đen phải không?”
Nobita như hiểu ra mà nói.
“Đúng thế! Cậu nằm lên đi!”
Nobita theo lời mà nằm sấp lên tờ giấy đã trải phẳng, chừng chốc lát Doraemon lại nói “được rồi”, là Nobita lại đứng lên.
Trên tấm giấy bỗng đã in một hình oai phong của Nobita, ừ, hình Nobita thì đúng đấy, nhưng oai phong thì ngoài Nobita ra có lẽ chả ai nghĩ vậy cả.
Đợi chỉ chốc lát tấm hình bỗng nhúc nhích rồi dần dần căng phồng lên, cuối cùng cả tấm hình bật ra khỏi tờ giấy, bây giờ tấm hình đã kinh biến thành Nobita không khác chút nào.
Nobita không phải lần đầu thấy nhưng vẫn trầm trồ thán phục, quả là Bug của cả thế giới a, hắc khoa kỹ của Doraemon mà mang ra so sánh với Iron man hay mấy bộ phim khoa huyễn thì bọn chúng nhược bạo, dĩ nhiên không tính về mặt vũ khí, Doraemon vũ khí quá ít và quá an toàn đi.
“Ta sẽ đặt “nó” trước cửa để coi nhà a.”
Doraemon nói.
“Nhưng tớ cứ thấy thế nào ý, một hình nộm dù có giống thật đến thế nào mà không thể nói năng hay động đậy thì sao coi nhà được?”
Nobita hơi trù trừ… nghe thế Doraemon nói trúng phóc tim đen:
“Tóm lại cậu muốn đi chơi hay không?”
Thế là Nobita coi như ngựa chết làm ngựa sống mà làm a, cũng không thể vì một chút nhỏ nhặt mà ở nhà làm cá ướp muối a.
“Ít nhất cũng phải cho nó dữ dằn một chút ăn trộm mới sợ a.”
Nobita chỉnh tư thế của hình nộm thành tư thế “phòng thủ phản công”, khuôn mặt dữ dằn lên rồi để trước cửa nhà và cứ coi như xong việc hai tên trốn nhà đi chơi.