Hôm nay đi đến một vùng tiếp giáp hoang mạc, cả bọn cũng mệt mỏi nên dừng chân hạ trại.
Vừa bay vừa ngủ lấy lại sức Nobita bây giờ trái lại tỉnh như sáo, xung phong nhận việc đi kiếm củi lửa, mà đúng hơn là rà soát xung quanh xem có thể gặp nguy hiểm hay không.
Đốt lửa lên, mọi người cùng quây quần ăn… đồ hộp. Ừ thì cũng đâu phải lúc nào cũng thịt quay thịt nướng a. Nobita thì đã nói trước với Doraemon lấy rất nhiều đồ thịt hộp, gần đây cơ thể ngày một mạnh mẽ, thịt hộp mới có thể cung cấp đủ năng lượng cho nó tăng cường.
Ăn xong, mọi người về lại phòng riêng đi ngủ sớm đi, không có gì giải trí thì đi ngủ từ sớm là chuyện bình thường.
Hôm nay Shizuka tắm xong nhưng lại không ngủ ngay, tắt điện, Shizuka đến bên cửa sổ theo dõi về phía phòng Nobita.
Lúc cắm phòng khi nãy cô ấy đã căn vị trí chuẩn, từ cửa sổ này có thể bao quát được lối ra và cửa sổ của phòng Nobita.
Một thời gian không lâu, khi mọi người đều tắt điện đi ngủ, Shizuka chỉ có thể nhìn cảnh vật một cách mờ ảo nhờ ánh trăng thì từ cửa sổ phòng Nobita bay ra một bóng người.
Shizuka có thể nhìn thấy được bóng người mang sáo trang Pacman rất giống Nobita bay ra khỏi phòng và… không có chong chóng tre?
Bóng người đó đơn giản tạo thành một đường vòng cung duyên dáng rồi cấp tốc lao thẳng về hướng Bắc, hướng mà cả nhóm đang đi tới.
Ngơ ngẩn một hồi, Shizuka mới phản ứng được, bóng người kia bay với tốc độ khủng khiếp mà không phải chong chóng tre có thể đạt đến.
Vội vàng Shizuka chạy xuống khỏi phòng rồi chạy lại phía dưới phòng Nobita.
Ấn nút, cầu thang hạ xuống, vẫn không thấy động tĩnh gì, lại gần đi lên cầu thang, cầu thang từ từ kéo lên đến cửa phòng.
Vào phòng, Shizuka nhận thấy phòng không có ai, không thể nghi nghờ gì nữa, bóng người đó là Nobita.
Nhìn về phương Bắc xa xôi Shizuka thất thần, bỗng một tiếng gào đau đớn nhưng đầy nội lực từ xa xôi phương Bắc truyền đến kéo Shizuka về hiện thực.
“Nobita-kun, cậu đã làm nhiều việc như thế ư?”
Liên kết lại mọi việc lại, Shizuka không khó để suy ra những thắc mắc từ lúc trước đến nay.
“Chả trách cả chẵng đường đi mà không hề gặp một nguy hiểm nào cả, thì ra Nobita-kun vẫn đang âm thầm bảo vệ tất cả mọi người, vậy mà khi Jaian và Suneo trêu chọc cậu ấy vẫn không hề tức giận.”
Càng nghĩ, Shizuka nước mắt như tuôn ra, rưng rưng chực khóc.
Đóng cửa lại, về phòng, Shizuka yên lặng nằm trên giường suy nghĩ.
Vừa xử lí một con Indominus Rex, Nobita vừa thở phào nhẹ nhõm thì phía trên không xa không gian hơi gợn sóng.
“Chết tiệt! Lại nữa!”
Gắt một tiếng, Nobita bay nhanh ra phía sau vùng không gian gợn sóng đó, trong nháy mắt vươn tay ra làm động tác vồ.
Crốp.. Một con mắt điện tử màu đen vừa xuất hiện đã báo hỏng.
Nobita nhận ra con mắt này từ ngày đầu tiên trọ lại, từ đó đến nay hắn luôn đề phòng và phá hủy tầm cả chục con mắt điện tử như vậy.
Đâu đó ở một nơi căn cứ dưới lòng đất tên áo đen đập mạnh tay xuống bàn.
“Đáng chết! Tại sao lại hỏng nữa? Bọn hậu cần làm ăn thế đấy hả?”
Còn kẻ đầu sỏ cho việc đó là Nobita thì đang ung dung dò đường đi, hoang mạc hơi có chút hoang vu là thường gặp ở kỉ phấn trắng này.
Đang bay qua một vùng hơi hướng của núi lửa, vì đất ở đây có màu đỏ của đất ba gian.
GRÉEEEEEE…..
Một tiếng rống chói tai truyền văng vẳng từ xa xa hướng Đông truyền đến làm Nobita hơi giật mình.
Từ quãng đường đi Nobita đã nghe qua rất nhiều tiếng rống của khủng long, nhưng không có tiếng rống nào đặc biệt đến vậy.
Tò mò, cho dù chủ nhân tiếng rống đấy không nằm trên đường đi của cả nhóm, nhưng Nobita vẫn bay lại xem sao.
Vừa lại gần Nobita kinh ngạc đến mắt trợn tròn, chủ nhân của tiếng rống đó là một con vật có đầu khá giống khủng long, nhưng thon dài hơn, vả lại trên đầu có hai giác, nó có bốn chân cân đối hơn nhiều Indominus Rex hay Tyrannosaurus và đặc biệt của nó không đơn giản như vậy, nó có cánh! Có cánh! Không sai!
Con vật đang lượn lờ trên đỉnh núi lửa kia lại có hình dạng không khác gì một con rồng phương tây cả.
Phải mất một lúc Nobita mới hồi thần lại trước sự kinh ngạc trước phát hiện của bản thân, nhìn hình ảnh này Nobita bỗng nhớ lại kí ức của kiếp trước hắn từng xem một bộ phim khoa học chứng minh loài rồng có thật không phải hình dáng này sao?
Nhưng ở kiếp trước không có các ban ngành liên quan đứng ra khẳng định nên bộ phim khoa học đó bị coi như là một bộ phhim được dàn dựng và không ai tin về rồng là có thật cả.
Nhưng đây là thế giới song song của Doraemon, trái đất tâm còn rỗng đây này, nhiều việc không thể đôi khi nơi đây lại có thể thì sao? Ai biết được?
Rút lui không để con rồng chú ý đến bản thân, Nobita quay trở lại nơi cắm trại của cả nhóm đi.
Sáng sớm, lại tiếp tục phi hành một chặng đường, cả con đường Nobita đều nghĩ về chuyện lúc tối, làm bay ở một bên muốn nói lại thôi Shizuka cũng không để ý.
Thở dài, cuối cùng Shizuka cũng không nói gì cả.
Hạ cánh, tắt chong chóng, đi bộ, cả đoàn lại tiếp tục tiến lên, đi vào giữa hoang mạc, cái nắng của mặt trời làm bước chân mọi người như mỏi nhừ và nặng nề đi.
Bỗng bên cạnh bụi cây chạy qua một đàn Velociraptor, Doraemon bỗng kêu lên vui vẻ:
“Chúng ta gặp may rồi!” Rồi đưa tay vào túi rút ra một bịch bánh.
“Tớ có đem theo rất nhiều “bánh thuần chủng””.
Nói đoạn, Doraemon không sợ hãi mà lao lại gần bầy khủng long hét lên:
“Ê! Đứng lại!”
Nghe tiếng động, mấy con Velociraptor quay đầu về phía Doraemon mở ra cái miệng đầy răng nanh của chúng.
Bắt kịp thời cơ, Doraemon nhanh chóng ném vào miệng mấy con Velociraptor mỗi con mội cái “bánh thuần chủng”. Không thể không nói độ chính xác khi ném bánh thuần chủng vào miệng của những con dã thú hung tợn của Doraemon là xác suất 100% a.
Được ăn “bánh thuần chủng” ssau, đang lăm le muốn đi kiếm thức ăn lũ Velociraptor bỗng không khác gì chó vẫy đuôi mừng chủ làm nũng Doraemon.
Có thể nhìn thấy biểu lộ như một động vật thuần lương của những con Velociraptor, một trong những kẻ săn mồi theo bầy đàn kinh khủng nhất kỉ phấn trắng thì cũng thật là kì tích a.
Nhìn thấy bánh thuần chủng Nobita mắt bỗng sáng lên, chạy đến bên Doraemon nói:
“Doraemon, cho tớ vài cái “bánh thuần chủng” với!”
“Cậu cần nó làm gì Nobita?” Doraemon kinh ngạc hỏi.
“Tớ cầm mà phòng thân a, nơi đây nhiều Khủng long nguy hiểm như vậy…”
Nobita mặt không đỏ tim không đập nhanh nói xạo, thực ra thằng cha này vẫn nhớ thương con rồng hồi đêm gặp a.
Nghĩ đến một sáo trang rồng, cưỡi rồng, thỏa thỏa một khốc soái hiệp sỹ rồng nha, Nobitta tự sướng mộng. Mà mộng thì không phạm pháp không phải sao?
Ps: tác giả thích rồng! tác giả thích cho rồng vào đấy! còn ai nghi ngờ về bộ phim khoa học tác giả viết thì có thể vào Youtube gõ “Rồng từ truyền thuyết đến hiện thực” để biết tác có xạo hay không nha.