“Nobita-kun, mấy hộp cá tớ cho Pisuke nó ăn chưa? Nó có thích không vậy?”
Vừa tan học Suneo vội vội vàng vàng chạy lại bên cạnh Nobita hỏi tới tấp.
Mấy hôm trước cả bọn đã quyết định ấp ra quả trứng và cùng nhau chăm sóc nó.
Hôm qua, quả trứng đã nở theo đúng dự kiến và được mọi người nhất trí đặt tên là Pisuke.
Và vì có công tìm ra và ấp trứng Nobita sẽ nhận nhiệm vụ chăm sóc nó.
“Pisuke rất thích đấy,
Lát nữa cậu có đến thăm nó không?
Nó cũng nhớ mấy cậu lắm.”
Nobita cười cười nói.
“Sao,sao? Pisuke của tớ nhớ tớ à? Chắc là nó muốn nghe tiếng ru của tớ để có thể ngủ đây mà…”
Tự luyến cuồng Jaian cũng vui vẻ góp phần một câu, mà không ai chú ý đến hắn là được rồi.
“Nobita-kun, lát tớ qua nhà cậu nhé, tớ cũng nhớ Pisuke lắm…”
Sizuka cũng tiếp lời, Pisuke xuất hiện đã xóa đi hoàn toàn sự sợ hãi về khủng long của cô ấy.
Phải nói ngoại hình khi còn nhỏ của Pisuke có thể manh hóa bất kì cô bé yêu động vật nào.
“Ừ, lát nữa gặp nhé…”
Pisuke xuất hiện đã kéo gần tình bạn giữa Nobita và hai người Jaian, Suneo rất nhiều.
Nếu khi xưa thì chỉ có thể gọi là oan gia thôi,
Bây giờ có thể tính là bạn thân đi.
Chia tay ở ngã tư, ai về nhà nấy.
Nobita nhanh chóng chạy về nhà và lên phòng.
“Doraemon…. Pisuke hôm nay thế nào rồi?”
Vừa lên đến nơi Nobita không kịp chờ đợi hỏi.
Pi…Pi… không đợi Doraemon trả lời, một bóng hình nhỏ nhắn nhảy vào lòng Nobita như chim én về tổ.
“A Pisuke, mày ngoan lắm, hôm nay tao đưa mày đi dạo thế nào…”
Vừa cưng nựng Pisuke Nobita vừa nói.
Doraemon ngạc nhiên nói:
“Cậu định đưa nó đi đâu? Cậu phải biết nếu người ta phát hiện ra Pisuke thì….”
Nobita khoát tay lia lịa.
“Không, không, tớ chỉ định cho Pisuke vào bể bơi thời mẫu giáo thôi mà,
Trời nóng thế này cậu không thấy tội cho Pisuke sao?”
Doraemon có chút chần chừ…
“Nhưng lỡ mạ phát hiện thì…”
“Cũng đúng…” Nobita cũng khá đau đầu.
“A! Đúng rồi! cậu có cái gì như ao, hồ đại loại kiểu đó không?”
Nobita chợt nhớ ra Doraemon có cái bảo bối đại loại kiểu như vậy, nên phải hỏi lại cho chắc chắn.
“Để tớ coi sao đã… A! Có! Hồ câu di động.”
Doremon lôi từ trong túi ra một cuốn chiếu,
Chính xác hơn là một tấm phẳng có kính ở chính giữa, một bên là núm vặn và nút bấm.
“Chỉ cần chỉnh thế này…. Hồ nước trong công viên cách nhà ta 3 dặm về phía Bắc nhỉ…ra rồi.”
Nói đoạn mặt kính bỗng dập dờn rồi biến thành mặt nước.
Pi…Pi…
Thấy vậy Pisuke kêu lên một tiếng sung sướng rồi ùm, nhảy vào trong nước.
Vừa lúc đó có tiếng bước chân lại gần,
Hai đứa hoảng loạn cuộn cái hồ nước di động lại vì sợ người đến là mẹ.
Cửa mở ra và ba người Shizuka, Jaian và Suneo đi vào..
“Ta đa… nhìn xem tớ mang gì cho Pisuke nè…”
Vừa vào cửa Suneo đã nhanh chóng đưa ra một túi cá mà cậu ta vừa mua trong siêu thị ra khoe.
Doraemon và Nobita thở phào nhẹ nhõm, khôn g phải mẹ, thật tốt.
Mở lại cuộn hồ nước, Pisuke vui sướng nhảy lên chào ba người rồi được Suneo thưởng cho một miếng cá.
Nhìn Pisuke đang chiến đấu với miếng cá, cả bọn cùng nở nụ cười.
Cười xong Doraemon nghiêm túc lại nói với cả bọn:
“Tớ muốn nhắc các cậu làm sao giải quyết Pisuke vấn đề?
Chúng ta không thể cứ nuôi nó mãi được, mà Pisuke lớn từng ngày,
Tớ nghĩ ta nên đưa nó về thời tiền sử, nơi đó mới thật sự là nhà nó.”
Nhìn Pisuke bên cạnh manh manh đát, Sizuka không đành lòng nói:
“Nhưng cậu không thấy tội nghiệp Pisuke sao, nó còn nhỏ như vậy…”
“Đúng đấy! nếu cậu và Nobita không nuôi được thì để tớ,
Nhà tớ có hồ bơi mà không mấy khi sử dụng có thể để Pisuke lớn lên a.”
Suneo cũng tiếp lời.
“Tớ nghĩ ta chưa nên vội vã mang Pisuke về lại kỉ Jura, cậu phải biết thời đó hoàn toàn là nhược nhục cường thực, tỉ lệ tử vong của khủng long cao nhất là vào thời ấu sinh kì, đưa Pisuke trở lại lúc này không khác gì đưa nó vào chỗ chết cả.”
Nobita lập luận quá chí lí, Doraemon vậy mà tạm thời không thể phản bác được.
“Vậy thì nuôi nó một thời gian vậy, nhưng các cậu phải đồng ý khi nó đủ lớn, đủ khả năng bảo vệ bản thân thì phải thả nó trở lại thời tiền sử đấy.”
Doraemon không có cách nào, chỉ đành nhượng bộ.
“Nhất trí!!!” cả bốn đứa trẻ cùng đồng thanh hô lên, không nói chứ còn có chút khí thế bàng bạc a.
“Mà để cái hồ nước ở đây cũng bất tiện a, phòng thì vốn đã nhỏ.”
Giải quyết xong vấn đề khúc mắc Nobita bắt đầu kêu ca phàn nàn.
“Doraemon cậu có cách nào giải quyết không?”
Từ khi có Doraemon và các bảo bối tiện dụng Nobita càng ngày càng lười suy nghĩ,
Có gì khó khăn là lại Doraemon, chả trách thời xưa đọc truyện có Doraemon mà Nobita chả thay đổi được gì cả, Doraemon đi rồi thì ngược lại thay đổi tính nết.
Vạn ác chỉ vì cái tính ỷ lại a…
“Nhà treo tường! chỉ cần treo bức ảnh ngôi nhà lên tường là cậu sẽ có thể vào trong đó ở như một ngôi nhà thực thụ,”
Doraemon lại rút ra một bức tranh và nói.
Nói đến Doraemon, Nobita không biết nói gì cho phải.
Có lẽ là thói quen không chịu thu dọn túi bảo bối đi, cũng có thể do quá nhiều bảo bối nên không nhớ nổi đi, tóm lại thường thường vào lúc tối hậu quan đầu hay hoảng loạn là lại phiên phiên bảo bối.
Nếu không phải bên cạnh nhắc tuồng về một chức năng nào đó thì thậm chí không nghĩ ra luôn.
Mọi người đi vào trong tranh mới thấy một không gian rộng lớn như một căn hộ hiện đại với đầy đủ tiện nghi.
Nobita vẫn không hiểu tại sao Doraemon cứ thích ngủ trong cái tủ bỏ chăn nệm mà trong khi có những ngôi nhà tiện lợi như thế này thì lại không dùng?
Chắc cái đó phải đi hỏi sở thích cậu ta quá, lỡ cậu ta thích ngược thì sao???
Nghĩ nhiều… trở lại chuyện chính.
Thu xếp xong Pisuke cả bọn nhao nhao mượn máy ảnh tạo mốt cùng ống thở dưới nước của Doraemon rồi cả đám nhảy thẳng vào trong hồ nước di động bơi lội chơi đùa đi, trời mấy hôm nay nóng quá mà.
Cả bọn lo vui chơi thỏa thích mà không ai chú ý một con mắt điện tử màu đen lơ lửng phía trên thu hết hình ảnh vừa rồi vào tầm mắt.