Lửa! khắp nơi đều là lửa,
Lửa đốt cả, đốt hết,
Lửa vô tình, tàn bạo như một con dã thú bị sổ chuồng.
Ngay khi lao vào đám cháy Nobita đã hối hận,
Tại sao barn thân không thể nghĩ trước nghĩ sau đã rồi quyết định?
Sao lại nông nổi, bộp chộp thế kia chứ?
Nhưng việc đã làm thì hối hận cũng có trứng dùng,
Chỉ đành nhắm mắt theo kế hoạch đã nghĩ trước mà làm thôi.
Lao nhanh qua căn phòng ngập mùi khét,
Nobita lao thẳng hướng cầu thang đang sắp bị lửa lan đến,
Không lo được quá nhiều,
Hắn mặc kệ như dẫm trên chảo dầu mà lao thẳng lên lầu trên.
Khi đến lầu ba trong tình trạng áo bông đã khô thất thất bát bát,
Nobita tuyệt vọng khi nhìn thấy ngăn cách giữa hắn và căn phòng chứa đứa bé kia là biển lửa.
“Không thể nào trơ mắt nhìn được,
Phải có cách gì đó…. Phải có cách gì….”
Nobita cố gắng trấn định cái đầu đang loạn tung lên của bản thân nhưng thế lửa ngày càng mãnh liệt không cho hắn thời gian để suy nghĩ nhiều.
“Giá như cái đống kiến thức mình học mà giúp được cái gì thì tốt biết mấy a…”
“Khoan… kiến thức? giúp?”
Một ánh hào quang lóe qua đầu Nobita như một tiếng chuông đồng vang vọng giác tỉnh hắn đi ra từ trong sương mù.
“Tri thức là sức mạnh a…”
Than nhẹ một tiếng,
Nobita chăm chú tập trung,
Không gian xung quanh vốn có chút méo mó do đại hỏa nay lại càng phát ra méo mó dập dờn như mặt nước,
Con mắt của Nobita càng ngày càng sáng, tản ra hào quang của trí tuệ,
Như của một vị thần xem thấu nhân sinh bách thái.
Bỗng Nobita chuyển ngoặt đột ngột từ cực tĩnh ra cực động,
Vung bàn tay lên về phía biển lửa trước mặt.
Mắt thường có thể thấy khói đặc khắp nơi đang không ngừng dâng hướng biển lửa kia.
Không được chốc lát biển lửa như che trời lấp đất đã tắt không sai biệt lắm,
Tuy nhiên xung quanh căn nhà đều đang cháy nên chẳng mấy chốc nơi đây sẽ lại bén lửa.
Không kịp làm gì thêm tốn thời gian,
Nobita đẩy ngã cửa gỗ đã bị thiêu hơn nửa lao vào căn phòng chứa đứa bé.
Phất tay lại một lần nữa, thấy lửa đang giảm dần,
Nobita không kịp chờ đợi lửa tắt hẳn,
Vì ngôi nhà đã có phần rung lắc,
Không bao lâu sẽ sập, lúc đó thì một chút hi vọng đều không còn.
Lao thẳng đến đứa bé,
Ôm nó vào ngực, cuộn lại trong cái áo ấp dày tránh cho nó bị bỏng hay tổn thương,
Dùng tay còn lại luồn vào túi lấy ra hòn đá đập vỡ cửa kính đồng thời nhảy thẳng qua cửa sổ tầng ba ra.
Trước khi vào nhà Nobita đã xem xét xung quanh vị trí cửa sổ này,
Trong đó có một bụi cây không quá to nhưng đủ để đỡ cân nặng của một đứa trẻ 9 tuổi và một đứa trẻ 4 tuổi.
Bụi cây ấy sẽ giúp giảm xóc cho Nobita không bị tổn thương quá nặng.
Cuộn lại người dấu hết vào trong cái áo to lớn của người trưởng thành,
Căn chuẩn cho vùng tiếp đất không phải là những nơi có thể gây nguy hiểm nếu chấn thương như đầu, cột sống.
Nobita lao xuống như một quả tạ được ném bởi vận động viên olimpic,
Vẽ một đường cong duyên dáng đáp xuống không sai một li vào phía trên bụi cây.
Nhe răng nhếch miệng Nobita rên lên:
“Thật đau a…”
RẦM….RẦM….RẦM….
Chưa kịp ngồi dậy Nobita đã nghe một tiếng đổ sập kinh thiên từ phía sau truyền đến làm sau lưng vốn đã ướt đẫm mồ hôi của Nobita lạnh sưu sưu…
“May phước nhanh nhảy ra không thì bây giờ chắc đã thành vịt quay rồi a.”
Vẫn còn nghĩ mà sợ Nobita vuốt một mặt vì mồ hôi mà ướt đẫm nói.
Đang định đứng dậy thì Nobita nghe tiếng bước chân dồn dập chạy về phía bản thân, định thần lại thì hắn đã bị vây quanh vòng trong vòng ngoài bởi mọi người.
“Cho hỏi em tên gì? Tại sao em sẽ lao vào xả thân vì nghĩa như vậy? tôi là báo thông tấn con vịt..”
“Tôi là báo người lao động, cho hỏi động lực nào khiến em….”
“Tôi là biên tập viên đài truyền hình Tokyo, cho hỏi…”
…..
Chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo gì Nobita là một mặt mộng bức,
Tiếng tách tách của máy ảnh hiện lên liên hồi,
Tiếng hỏi lải nhải bên tai khiến cái đầu vốn có chút thiếu oxi của Nobita báo tắt máy.
May thay bà mẹ đứa trẻ chen vào kịp lúc giải vây đám đông đang vây xem chật như nêm cối:
“Tabo, ôi Tabo của mẹ, mẹ tưởng đã mất con..hu..hu…”
“Cảm ơn cậu đã cứu Tabo nhà chúng tôi, suốt đời gia đình tôi sẽ không quên ơn cậu…”
Vừa khóc bà mẹ vừa quay sang Nobita nói.
“Không có gì đâu mà, Nếu là người khác chắc ccũng sẽ làm như vậy,
A di không cần phải làm quá như thế đâu ạ…”
Luống cuống chân tay Nobita vội xua tay,
Bản thân muốn cái gì biết ơn a,
Đơn giản là cái đầu nóng lên không biết sợ gì nữa việc gì cũng dám làm à.
Nói đoạn Nobita mặc kệ đám đông đang ồn ào,
Đám phóng viên đang chụp chụp,
Cởi áo cúi đầu chạy mất dép.
Không thể không nói Nobita không có gì giỏi,
Chỉ có hiếm hoi mấy sự tinh thông thì trong đó có chạy trốn.
Nếu tham gia một cuộc thi việt dã thì Nobita thua là không bàn cãi,
Nhưng nếu bị Jaian hay chó đuổi thì Nobita thể hiện ra tốc độ chạy là không phải của nhân loại a.
Mà tình hình bây giờ kinh khủng chẳng khác gì bị một đàn chó dữ đuổi Nobita phát huy năng khiếu là không phải bàn,
Nháy mắt, mất tiêu.
Khi mọi người đang khắp nơi loạn tìm vị anh hùng nhỏ tuổi thì vị anh hùng Nobita nhà ta đã chạy về đến nhà,
Len lén thay đồ, vào tắm một cái xóa sạch chứng cứ, tang vật rồi ung dung lên phòng.
Không mấy thời gian,
Khi Nobita vẫn đang say sưa ngon lành đọc một quyển sách về các khí trong tự nhiên và tác dụng của chúng thì bố Nobi trở về nhà.
Nói đến cái này là Nobita vừa nhận ra một cách ứng dụng mới của thần vị,
Nobita có thể dùng suy nghĩ niệm về các tính chất đặc trưng của một loại khí để kết nối với chúng nó và ra lệnh cho chúng.
Ví dụ như vừa nãy trong nhà cháy có nhiều vô cùng khí CO2, mà CO2 lại ngăn cản sự cháy,
bởi vậy Nobita cố gắng tụ tập lại một lượng lớn CO2 lại nhằm dập lửa,
không biết có phải do là lần đầu kết nối hay lũ khí không quá thông minh mà Nobita chhỉ có thể mệnh lệnh một cách khá miễn cưỡng.
Chúng chỉ có thể làm một số chỉ lệnh thật đơn giản thôi.
Thấy bố Nobi về Nobita chào một tiếng:
“Chào bố, hôm nay không phải bố được nghỉ sao?”
“Hồi nãy bố có việc ở công ti nên phải đi một chuyến, ai ngờ đang họp giữa chừng thì nhà sếp xảy ra cháy lớn nên tạm hoãn lại,
không biết có sao không nữa, mong là mọi chuyện sẽ ổn…hazzz…”
Nghe bố nói Nobita kinh ngạc đến cái cằm phải rớt xuống đất,
Mà thật ra thì cuốn sách đang đọc dở cũng rớt xuống đất đã lâu mà hắn chưa hề phát giác…
“Không trùng hợp đến vậy chứ???”