Trời nắng chói chang, Tokyo tuy tại thế kỉ 21, 22 thì vẫn nổi tiếng với cái nóng xuyên ngày đêm, vào muaf hè thì sẽ nóng nực bất kể ngày đêm.
Nhưng đó là bởi hiệu ứng nhà kính cùng với đô thị hóa quá mức dẫn đến phản ứng phụ, chứ Tokyo của những năm này vẫn thể hiện ra một thành phố nằm trong vùng ôn đới.
Cơ mà năm nay coi bộ nắng nóng hơi có chút quá mức, Nobita và Doraemon hai người thi nhau mà sử dụng phép thuật đóng băng lại các thứ trong phòng biến căn phòng trở thành một căn tủ lạnh, tuy nhiên tránh được cái nóng bức nhưng cũng là hết cách, muốn ra ngoài chơi cũng không được.
Tính đến thì kể từ khi đánh bại Ma Vương đến nay cũng đã qua hơn nửa tháng, Nobita hắn cũng là quay về với cuộc sống thường nhật, Myoko sau khi nhập hai thành một lại kích phát ra nhân cách tiềm ẩn của cô ấy nên sau khi gặp mặt và trao đổi phương thức liên lạc sau khi đã biến mất tăm.
Chẳng là Myoko tại thế giới phép thuật là một học bá, tuy tuổi tác nhỏ nhưng lại có thể thực hiện những phép thuật mà không phải người trưởng thành nào cũng có thể khiến ra.
Mà Myoko tại hiện thực cũng đồng dạng là một học bá, tuy ít tuổi nhưng là đi theo ông bố tiến sỹ học tập nên mới ít tuổi nhưng cũng đã lấy mấy cái học vị, tóm lại là trâu bò không muốn không muốn.
Hai học bá của hai nền văn minh đối ngược nhau lại hòa hợp lại với nhau tạo nên phản ứng hóa học là khó mà ngờ nổi.
Phải biết tại khoa học thế giới Ma pháp cái gì cũng chỉ là mê tín dị đoan, và ngược lại tại Ma pháp thế giới khoa học kĩ thuật cũng là bị phủ nhận.
Thế là hai học bá hợp một nhưng lí luận, kiến thức có được lại xung đột với nhau, mọi người cũng biết tại trong nguyên tác Nobita và Doraemon trở về quá khứ, đó rõ ràng là thế giới hiện thực, không có ma pháp, nhưng mà hai người vẫn là dùng cái chổi quét sân của nhà Nobita mà bay đi trốn quỷ dạ xoa, chứng tỏ thế giới hiện thực là có thể dung nhập ma pháp.
Bởi vậy mà Myoko tuy kiến thức khoa học kinh người, và khoa học là phủ định sự tồn tại của phép thuật, nhưng bản thân cô ấy vẫn là có thể thực hiện phép thuật, chứng minh phép thuật là có thật.
Mâu thuẫn tầng tầng khiến cho nữ học bá quyết tâm bế quan chải vuốt lại đống kiến thức xung đột của mình, làm cho Nobita nhìn mà trực lắc đầu.
Nobita hắn có thể là kiếp trước tẩy lễ qua quá nhiều truyện tranh kịch truyền hình đi, cũng là bị xuyên qua đến cái thế giới tràn đầy thần kì này đi, bởi thế mà sức chống chịu sự thay đổi là kinh người.
Phải biết Nobita hắn là đụng một cái là đối mặt với nạn diệt chủng nam nhân… đúng! Hắn chính là như vậy ngưu bức… học sinh tiểu học.
Trong thời gian này Nobita và các bạn cũng trở lại trường học mà học bình thường lại, Jaian, Suneoo và Shizuka tuy cũng mang theo Ma Thuật về thế giới hiện thực, nhưng mà dẫu sao cũng là thế giới sống quen thuộc bao năm, không có thói quen sử dụng phép thuật, người xung quanh cũng không dùng phép thuật, thành ra cũng không có mảy may thay đổi gì.
Ngược lại là Nobita gần đây lại luôn luôn một bộ mặt ủ mày chau, cuộc thám hiểm tại xứ quỷ khiến hắn nhận ra thiếu sót của bản thân mà chính hắn đã lãng quên đó chính là “đạo” (đường).
Con người cũng vậy mà có là thần tiên hay cái gì, chỉ cần là sinh vật có trí tuệ sẽ bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống ý nghĩa, không phải vô duyên vô cớ mà từ xưa đến nay không thiếu các nhà lí luận học đặt ra câu hỏi “sinh ra để làm gì?” cái vấn đề đầy tính triết học này.
Nobita hắn còn quá trẻ, kể cả là trước khi xuyên qua cũng như bây giờ bản thân hắn, cũng chỉ là quá hai mươi mấy tuổi, hắn còn có nhiều chuyện thú vị khiến bản thân phân tâm, không rảnh mà suy nghĩ đến mấy vấn đề triết lí đó, nhưng sau khi gặp Ma Vương hắn nhận ra được điều mà hắn vốn quên lãng ấy.
Ban đầu hắn nghĩ hắn chỉ cần đơn giản sống mỗi ngày, chơi với mấy đứa bạn, thi thoảng cứu vớt trái đất hay vũ trụ cái gì đó, nhân sinh thế là đã đầy đủ sắc màu… nhưng hắn nhầm.
Hắn nói trên ý nghĩa cũng không phải là người nữa, với cái Thần Vị trong người, mệnh cách của hắn đã lên đến vĩnh sinh bất tử.
Vĩnh sinh bất tử a… bao nhiêu đại lão lăn lộn vật vã trong mấy cái thế giới tu tiên mà không đạt được, Nobita hắn là nằm mà đạt được á, nghe đến có thể tức chết bao nhiêu người.
Nhưng cũng vì Nobita là nằm mà đạt được khiến Nobita hắn ngược lại không biết sử dụng cái đống thời gian phải nói là vô hạn của bản thân để làm gì.
Con người sợ nhất là không có chút xíu mục đích nào mà sống á, tuy bây giờ Nobita vẫn chưa đến mức độ đó, nhưng mà thời gian dài sớm muộn cũng sẽ xuất hiện vấn đề, Nobita hắn cũng là lo trước khỏi họa.
Ngẫm đi nghĩ lại vẫn là không có chút đáp án nào, Nobita hắn cũng đành thả xuống mấy cái vấn đề này mà đi chút ra ngoài giải giải cái sầu, dẫu sao Ma Vương lão già kia cũng tìm được mục đích sống của bản thân không phải, cho dù mục đích đó là thống trị địa cầu đi nữa, cũng đáng cho Nobita học hỏi đôi chút.
Đi ngang qua bãi đất trống, Nobita phát hiện Suneo đang một mặt đắc ý mà quay về Jaian nói đến thiên hoa loạn trụy, lại gần mới nhận ra là cu cậu đang khoe khoang về vị anh họ nào đó học ngành chế tác mô hình đang tham gia một dự án quay phim Untroman.
Ách! Nói thật cái thể loại phim của mấy cái thập niên cũ rích này Nobita hắn vẫn là không đề nổi hứng thú xem đấy, phải biết Nobita hắn là được hun đúc qua các đại bom tấn phim như Ironman, Capten America…
Phim khoa học viễn tưởng của Nhật tại sao vẫn khó mà lên nổi top đầu của màn ảnh thế giới? Đơn giản vì họ quá chú trọng vào kĩ thuật làm mô hình.
Nhật bản quay phim phần lớn sử dụng ngôi nhà mô hình “rất giống thật”, quái thú mô hình “rất giống thật”….vv…vv… Cơ mà vì “rất giống thật” khiến cho người xem phim nhiều lúc thấy nó quá giả.
Nói thì hơi mâu thuẫn nhưng mà cứ ai mở ra mấy bộ phim về khoa học viễn tưởng của Nhật mà xem là biết, cảm thấy cực kì gượng gạo, đơn thuần bởi họ làm mô hình quá thật…
Ách! Mấy cái chuyên môn nói sau, dẫu sao tác cũng không rành mấy thứ đó, tóm lại Nobita hắn lúc này là một mặt không mấy quan tâm mà đứng bên cạnh nghe Suneo bốc phét rồi.
Nhưng mà đang thổi da trâu Suneo bỗng nhiên một mặt thần bí mà nói:
“Hai cậu nghĩ sao nếu như chúng ta hợp tác làm ra một bộ phim? Nếu thành công chúng ta nói không chừng sẽ trở nên nổi tiếng toàn thành phố, thậm chí là toàn nước nhật!”
Vẽ ra cái bánh ga to to lớn, Suneo một mặt hi vọng mà nhìn hai người, mà dĩ nhiên Nobita hắn mới là được Suneo mong đợi nhất.
Không nói đến Nobita chuyển biến thành học bá có thể giúp đỡ nhiều trong việc viết kịch bản, mà sự trợ giúp của Doraemon cũng là một điều mà Suneo mong muốn.
Nobita lại sao khoong biết suy tính của Suneo? Nhưng ngẫm đi ngẫm lại tự bản thân tạo ra một bộ phim cũng không hẳn là quá tệ, hưởng thụ nhất chính là cảm giác thành công khi bộ phim được hoàn thành, cái cảm giác lâng lâng đó Nobita nhớ nhất đó chính là thuở nhỏ thành công đắp nặn nên một cái mô hình ô tô bằng đất và để nó chạy được.
Bởi thế Nobita cũng không quá quan trọng mà gật đầu đồng ý.
Ps: Ở nhà Tết, nhưng bên này là không có tết, Nhật không dùng lịch âm, bởi thế tác vẫn là cúi đầu sấp mặt đi làm, các bác thông cảm khi tác bùng chương. Dẫu sao viết truyện này cũng không kiếm được một xu nào ăn cái bánh mì đỡ đói á…