Tống Diệu Y lui về phía sau vài bước, trong mắt đẹp chớp động hào quang tức giận nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng nói:
- Thằng này là địch nhân của tôi! Anh giúp hắn chẳng lẽ muốn làm địch nhân của tôi sao?
Nhạc Trọng nhìn Tống Diệu Y và thản nhiên nói:
- Cô nói như vậy với ân nhân cứu mạng của mình hay sao?
Tống Diệu Y nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng một hồi lâu, thu liễm nộ khí, đứng nghiêm nói lời cảm tạ.
- Thật cảm tạ anh đã cứu tôi! Tôi là Tống Diệu Y, anh tên gì?
Nhạc Trọng nói:
- Tôi là Nhạc Trọng!
Tống Diệu Y nhìn qua Nhạc Trọng, bằng vào cảm giác của võ giả thì nàng biết Nhạc Trọng cường hoành, nàng chân thành nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:
- Nhạc Trọng! Anh cứu tôi tôi rất cảm kích! Từ hôm nay trở đi anh chính là bạn của Thương Đồng Trại. Sau này anh có phiền toái gì cứ bảo tôi một tiếng. Thương Đồng Trại chúng tôi sẽ toàn lực giúp anh. Nhưng chính là tên súc sinh này dẫn theo người tới Thương Đồng Trại và bắt con gái ở mười dặm chung quanh đây! Tôi tuyệt đối không buông tha hắn! Thỉnh anh giao hắn cho tôi, phần ân tình này tôi sẽ ghi nhớ trong lòng.
Nghe Tống Diệu Y nói vậy thì Nhạc Trọng có chút trầm tư một chút.
Đột nhiên sắc mặt của tên hộ pháp kia biến thành dữ tợn, nhìn qua Nhạc Trọng quát:
- Không được nhúc nhích! ! Nếu không đừng trách tao không khách khí!
Hai thanh dao găm bị Tống Diệu Y đánh bay đột nhiên xuất hiện gần trái tim và xương sống của Nhạc Trọng.
- Để cho tao rời đi! Nếu không tao sẽ giết mày!
Tên hộ pháp kia cười dữ tợn.
- Rác rưởi! Đi chết đi!
Nhạc Trọng lập tức quay đầu lại, cầm gai độc chỉ vào đầu của tên hộ pháp này và bóp cò.
Phanh một tiếng vang thật lớn, đầu của tên hộ pháp nổ tung, thi thể không đầu té trên mặt đất, mấy cây dao găm cũng rơi xuống đất.
Đúng lúc này, Trịnh Minh Hòa cũng mang theo người đi về phía Nhạc Trọng chào theo nghi thức quân đội.
- Thủ lĩnh!
- Đi theo tôi!
Nhạc Trọng nhìn thấy Tống Diệu Y thì nhàn nhạt nói một câu, sau đó mang theo Trịnh Minh Hòa, Minh Giai Giai đi qua phía Bạch Tiểu Thắng đang chiến đấu.
Tống Diệu Y nghe được Nhạc Trọng mang theo khẩu khí ra lệnh, trong mắt hiện ra nét không vui, nhưng mà nhìn tháy đoàn người hô ứng sau lưng của Nhạc Trọng có vũ trang đầy đủ thì không nói gì.
Một đoàn người đi theo thi thể, Nhạc Trọng mang người tới chỗ của Bạch Tiểu Thắng cùng năm tên hộ pháp của Thông Thiên thần giáo đang giằng co, lúc này Bạch Tiểu Thắng vẫn tiếp tục giằng co với năm tên hộ pháp của Thông Thiên thần giáo và song phương không có phát động tấn công.
Giáo đồ Thông Thiên thần giáo căn bản không bắt được Bạch Tiểu Thắng, một khi lạc đàn không có ai tiếp ứng thì hợp lại đôi địch với Bạch Tiểu Thắng. Nhưng mà Bạch Tiểu Thắng muốn đồng thời đối phó năm tên hộ pháp của Thông Thiên thần giáo thì vẫn có nguy hiểm vẫn lạc, bởi vậy song phương có kiêng kỵ cho nên giằng co với nhau.
Bạch Tiểu Thắng có chút không có ý tứ nói:
- Thủ lĩnh! Ngài tối tới! Thật xấu hổ! Đám kia gia hỏa kia quá khó chơi, hiện giờ tôi vẫn chưa giết được bọn chúng!
Nhạc Trọng nhìn Bạch Tiểu Thắng thì lúc lâu, lạnh như băng ra lệnh:
- Đối diện nghe được thì nhíu mày, hiện tại lập tức đầu hàng! Tôi cho các người thời gian mười giây để cân nhắc! Người không đầu hàng phải chết!
Một tên đàn chủ kêu gào:
- Đám dị giáo đồ các người lòng dạ hiểm độc, lại dám đối nghịch với thần giáo! Nhất định sẽ chết không yên lành, sau khi chết sẽ bị đày xuống A Tỳ địa ngục trọn đời không được siêu sinh! ! Hiện tại đầu hàng thần giáo chúng ta, chúng ta còn có thể tha thứ cho hành vi của các người, giúp các người thoát khỏi ma chướng, một lần nữa trở lại trong lòng của thần! ! Chỉ cần các người sau này kính dâng cho nghiệp lớn của thần, tương lai là có thể tiến vào thiên đường thần quốc, đạt được khoái hoạt vô tận!
- Giết sạch dị giáo đồ! Giết sạch lòng dạ hiểm độc!
- Giết sạch dị giáo đồ! Giết sạch lòng dạ hiểm độc!
Những giáo đồ Thông Thiên thần giáo dưới sự dẫn dắt của đám đàn chủ, lớn tiếng hô hào khẩu hiệu. Được khẩu hiệu khích lệ thì sát khí của bọn họ cũng tăng lên cao cao.
- Giết sạch bọn chúng!
Nhạc Trọng nhìn qua đám giáo đồ Thông Thiên thần giáo cuồng nhiệt thì qua Trịnh Minh Hòa ra lệnh.
- Nã pháo!
Trịnh Minh Hòa nhìn qua các chiến sĩ khác.
Đám chiến sĩ khác lắp đặt pháo cối, điều chỉnh tốt điểm xạ kích. Nhận được lệnh của Trịnh Minh Hòa thì lập tức nã pháo, một phát đạn pháo bắn vào đám giáo đồ Thông Thiên thần giáo ở phía sau công sự.
Oanh! Oanh!
Nương theo âm thanh nổ mạnh ầm ầm, một tên giáo đồ của Thông Thiên thần giáo trực tiếp bị nổ thành phấn vụn. Những tên hô hào giết sạch dị giáo đồ cũng bị nổ chết.
Dưới hỏa lực pháo cối bao trùm, chỉ oanh kích hai đợt thì sĩ khí của giáo đồ Thông Thiên thần giáo đã sụp đổ, từ trong chỗ ẩn nấp bỏ chạy thục mạng.
Thời điểm này chiến xa bộ binh và sáu chiếc xe súng máy đuổi giết đám giáo đồ Thông Thiên thần giáo đang bỏ chay, dưới hỏa lực đáng sợ kia thì những tên dị giáo đồ kia bị bắn thành cái sàng, không ngừng ngã xuống.
Không tới mười phút, năm tên đàn chủ và một đám giáo đồ Thông Thiên thần giáo tụ tập lại đã bị giết rất nhiều, Năm tên đàn chủ cũng chết ba tên.
Hai tên đàn chủ là người cường hóa nhanh nhẹn lập tức từ nơi ẩn nấp bỏ chạy ra xa xa, bọn chúng biết ở lại nơi này chỉ có con đường chết, bởi vậy liều lĩnh bỏ chạy ra xa ý đồ tránh thoát một kiếp.
Nhạc Trọng móc gai độc ra, lập tức bắn hai phát vào hai tên đàn chủ kia, đầu của hai tên đàn chủ nát tan và thi thể không đầu ngã xuống.
- Tiếp tục đi tới!
Nhạc Trọng nhàn nhạt ra lệnh.
Dưới mệnh lệnh của Nhạc Trọng thì lính hắn mang theo tuy ít, nhưng lại là tinh anh thiện chiến, vô cùng mạnh mẽ, biểu hiện ra sức chiến đấu và tố chất mạnh mẽ.
Tống Diệu Y nhìn qua Nhạc Trọng thì trong nội tâm tràn ngập rung động:
- Thật mạnh! ! Lính của hắn quá mạnh.
Tống Diệu Y tự nhận có thể đánh bại bất cứ bộ đội có tố chất cao nào, nhưng nếu đám bộ đội tinh nhuệ này phát động công kích vào nàng, nàng chỉ sợ căn bản không ngăn cản được một chút đã bị tiêu diệt rồi.
Lính của Nhạc Trọng bộ nhanh chóng đẩy mạnh chiêm giữ vị trí của tàn quân Trinh Diệp Dương.
Trịnh Minh Hòa nhìn qua tàn quân của Trinh Diệp Dương bỏ chạy thì quát lớn:
- Người bên trong nghe đây! Lập tức đầu hàng! Nếu không giết chết bất luận tội!
Ở trong lầu lơn, Trinh Diệp Dương vẻ mặt dữ tợn ôm đồm một tên người Miêu đặt trước cửa sổ, dùng một thanh đại khảm đao đặt lên cổ của hắn, quát lớn:
- Các người lập tức lui ra phía sau! ! Nếu không chúng tao sẽ giết con tin! Trong tay của bọn tao co ba mươi mốt người. Các người không lùi thì tao sẽ giết sạch bọn chúng!
Những tên giáo đồ Thông Thiên thần giáo nổi điên lên đem đám người Miêu đẩy ra cửa sổ, đem dao bầu đặt lên cổ của bọn họ, Trinh Diệp Dương ra lệnh thì bọn họ sẽ giết sạch đám người Miêu này!
- Lục thúc! ! Bát thúc! Thập thất thúc!
Nhìn thấy những người Miêu bị đẩy ra cửa, trong mắt Tống Diệu Y hiện ra nét sợ hãi, nhịn không được thốt ra.