- Mày nói nhảm nhiều quá!
Trên mặt Minh Giai Giai hiện ra thần sắc lạnh giá, ý niệm của nàng khẽ động, một đầu ảnh lang từ trong bóng dáng của tên tù binh nhảy ra cắn vào cổ của hắn, đem cổ tên tù binh cắn đứt.
Nhạc Trọng nhìn qua Lỗ Trữ Thủy hỏi:
- Ngưu trưởng lão lai lịch thế nào! Anh sợ hãi hay sao?
Lỗ Trữ Thủy vẻ mặt tái nhợt nói ra:
- Ngưu trưởng lão tên thật là Ngưu Tinh Hà! Thực lực của hắn ở trong bát đại trưởng lão của Thông Thiên thần giáo cũng xếp thứ hai. Dưới trướng của hắn có sáu tên hộ pháp, mười ba tên đàn chủ. Đồng thời còn có ba trăm thân vệ. Ngưu Tinh Hà gần đây hung bạo, sau khi hắn bắt được địch nhân sẽ sử dụng thủ đoạn cực hình tàn khốc. Nghe nói số người bị hắn hành hạ chết cũng vượt qua bốn trăm người.
Nhạc Trọng khẽ chau mày:
- Ba trăm tên đội thân vệ! Đúng là có chút khó giải quyết.
Lực lượng của ba trăm tên thân vệ không nhỏ, hơn nữa Nhạc Trọng cũng không biết sức chiến đấu của những thân vệ này như thế nào. Ba trăm thân vệ này đều là cao thủ, cho dù mạnh như Nhạc Trọng cũng xem như được coi trọng.
Lỗ Trữ Thủy vẻ mặt kinh hoảng nói:
- Làm sao bây giờ? Thủ lĩnh? Nếu không chúng ta trốn trước đi!
Lỗ Trữ Thủy thập phần sợ hãi rơi vào trong tay của Ngưu Tinh Hà, đến lúc đó phản đồ như hắn rất thảm.
Nhạc Trọng trầm giọng nói:
- Vội cái gì! Có tôi đây!
Lỗ Trữ Thủy lúc này mới câm miệng không nói, trong mắt của hắn vẫn bất an như cũ!
Đúng lúc này Bạch Tiểu Thắng mang theo hơn trăm người sống sót đi tới biệt thự, nhìn qua Nhạc Trọng hưng phấn nói ra:
- Thủ lĩnh! ! Tìm được! ! Lúc này mỹ nữ không ít, thưởng cho tôi mấy người!
Nhạc Trọng nhìn chăm chú qua đám người sống sót còn lại, chỉ thấy những người sống sót có sáu mươi nữ nhân, hơn bốn mươi nam nhân. Ở đằng kia hơn sáu mươi nữ nhân xác thực có mấy mỹ nữ.
Trong đó một nữ nhân Miêu tộc chừng mười sáu mười bảy tuổi. Da thịt của nàng như tuyết, mắt ngọc mày ngài, môi anh đào phấn hồng, mặt trái xoan, ngũ quan tinh mỹ tuyệt luân, dáng người thập phần đầy đặn gợi cảm, lại xinh xắn lanh lợi, một đôi mắt to tròn đầy nét sợ hãi nhìn quanh, giống như con nai nhỏ bị khiếp đảm làm sợ hãi.
Khí chất của nữ nhân này không thua gì Trữ Vũ Hân, chính là mỹ nữ đỉnh cấp khó gặp.
Nhạc Trọng ra lệnh:
- Chuẩn bị chiến tranh! Thượng Luân, anh mang mấy món vũ khí đưa cho nam nhân! Lại bảo bọn họ chuẩn bị chiến đấu.
Bạch Tiểu Thắng ánh mắt ngưng tụ, nhìn qua Nhạc Trọng hỏi:
- Có địch nhân giết qua sao?
- Ân! Bạch Tiểu Thắng, anh đi cùng tôi nhìn đám địch nhân. Thượng Luân, nơi này giao cho anh và bạch cốt.
Nhạc Trọng nhàn nhạt nói một câu.
Hư không lóe lên, bạch cốt liền từ trong hư không đi ra ngoài, đứng trong đại sảnh.
- Ngưu trưởng lão thần công cái thế! Thiên hạ vô địch! Thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!
- Ngưu trưởng lão thần công cái thế! Thiên hạ vô địch! Thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!
"..."
Nương theo đó là âm thanh cao cao, lúc này tuyết hai bên đường của Đào Mộc Trấn còn chưa tan hoàn toàn, đám người kia đang quỳ nghênh đón.
Một cái áo bông, tướng mạo có chút hung ác dữ tợn, dang người nam tử khôi ngô ngồi trên một tấm thảm, trong ngực ôm hai gã thiếu nữ kiều mị.
Trên loan giá có bốn nữ nhân dáng người cao gầy diễm lệ, qua thập phần làm dáng. Hiển nhiên là mỹ nữ người cường hóa mặc áo da.
Chung quanh loan giá có ba trăm nam nhân đang vây quanh hộ vệ, sau tận thế cơ hồ không có nhà máy quần áo. Ngưu Tinh Hà cũng chỉ có thể đủ tìm một đám công nhân phục chế lại quần áo của quân đội mà thôi.
Ba trăm người mặc đồng phục màu xanh có khí thế hung mãnh.
Tên nam tử ngồi trên loan giá ôm hai mỹ nữ chính là Thông Thiên thần giáo bat đại trưởng lão Ngưu Tinh Hà.
Trốn ở một góc, Bạch Tiểu Thắng nhìn qua Ngưu Tinh Hà khoe khoang vô cùng, nhịn không được nhỏ giọng nói:
- Oa! Cảm giác giống như xuất hành trong mấy phim cổ trang! ! Chẳng lẽ hắn không có cảm giác thẹn sao?
- Cảm thấy thẹn? Chỉ sợ hắn đang sảng khoái đấy! Cái này gọi là phái đoàn lãnh đạo đấy.
Nhạc Trọng nhìn qua bộ dáng như trò hề của Ngưu Tinh Hà, không biết tại sao giống như một phái đoàn lãnh đạo, xe cảnh sát mở đường, thanh lý đường đi.
Xem ra Ngưu Tinh Hà này là một người thích phô trương.
Nhạc Trọng hai mắt ngưng tụ, dứt bỏ tạp niệm, gắt gao nhìn thẳng vào bát đại trưởng lão Ngưu Tinh Hà trên loan giá, chỉ cần giết được thắng này là xong. Giết được Ngưu Tinh Hà thì nơi này sẽ rơi vào trạng thái quần long vô thủ, giết người cũng dễ dàng hơn.
Mi tâm của Minh Giai Giai nhảy lên, đem môi anh đào ghé vào tai của Nhạc Trọng nhẹ nhàng nói ra:
- Có người tới, Số lượng còn không ít!"
Trong nội tâm Nhạc Trọng hơi động một chút, không có động thủ ám sát Ngưu Tinh Hà.
Thời điểm đội ngũ của Ngưu Tinh Hà đi qua một ngõ hẻm nhỏ, đột nhiên lúc này trong từng gian phòng có từng khẩu súng trường hiện ra, điên cuồng bắn thẳng vào đội ngũ này.
Dưới viên đạn dày đặc oanh kích, trong chớp mắt có ba mươi tên hộ vệ của Ngưu Tinh Hà té xuống đất.
- Thích khách! ! Có thích khách!
Một gã hộ pháp rống lớn lên, đồng thời giơ súng bắn vào một gian phòng.
Nương theo đó là hai tiếng súng vang, hỏa lực trong gian phòng tịt ngòi. Tên hộ pháp kia có năng lực thao tác súng ống, hắn đã tăng lên ba cấp, trong một trăm mét thì dù nhanh như S2 cũng bị hắn bắn nát đầu như thường.
Trong nháy mắt nghe được tiếng súng, các giáo đồ của Thông Thiên thần giáo đều đứng lên, nhìn qua nơi bắn súng.
Ngưu Tinh Hà nghênh ngang ngồi ở trên loan giá, nhìn qua hướng tập kích bản thân mình. Trước người của hắn có một hộ pháp, tên hộ pháp kia mở bình chướng không khí, đem viên đạn bắn vào Ngưu Tinh Hà ngăn cách toàn bộ.
- Ngưu Tinh Hà! Mày là đồ cặn bã! Trước mắt tao sẽ thay trời hành đạo, lấy thủ cấp của mày! Dùng an ủi oan hồn người vô tội!
Đúng lúc này nương theo đó là tiếng nũng nịu, một mỹ nữ đỉnh cấp mái tóc cột hình đuôi ngựa, hai tay đeo vòng bạc, ăn mặc váy dài diễm lệ, xinh đẹp thành thục động lòng người đứng trước cửa sổ, cầm một trường mâu màu đen đâm qua phía Ngưu Tinh Hà.
Ngưu Tinh Hà vẻ mặt dữ tợn tiện tay cầm lấy búa lớn hai mét, dữ tợn cười cười, nhảy ra khỏi loan giá:
- Quả nhiên là cô! Tống Diệu Y! ! Thiên đường có lối cô không đi, địa ngục không cửa cô lại xông vào! Cô giết nhiều hảo huynh đệ của tôi như vậy! ! Trước mắt tôi sẽ bắt giữ cô ở chỗ này, sau đó cho ba trăm huynh đệ luân phiên hiếp cô một lần! ! Sau đó nuôi dưỡng cô như chó! ! Cho cô làm người không được, chỉ có thể làm chó! Một con chó ngàn người cưỡi, một con chó cái thối tha!
Tống Diệu Y giống như tiên tử trong bụi mfu, không mang theo một tia khói lửa nhìn qua vài tên hộ pháp của Thông Thiên thần giáo và đâm tới.
Một thương đâm ra nhìn thì không nhanh, trên thực tế nhanh như lôi đình, trong đó ẩn chứa thương thuật huyền ảo. Hộ pháp Thông Thiên thần giáo hộ vừa muốn phát động bí kỹ năng cản trường thương này, nhưng mà cây thương đã đâm vào trong tim của hắn.