Thời điểm Nhạc Trọng xuất hiện trước mặt Tinh Băng Vân lần nữa thì hắn phải có được lực lượng bảo vệ mình, nếu không hắn sẽ không tụ hợp với Tinh Băng Vân.
Tuy Nhạc Trọng hiện tại ngưng tụ thành hình người, nhưng mà trong cơ thể hắn rối tinh rối mù, bất luận là cường giả thất giai nào cũng có thể giết hắn, càng không cần phải nói tới cường giả bát giai như Tinh Băng Vân.
Bỗng nhiên một đống cát nhúc nhích, thoáng cái có mấy trăm phần tử vũ trang từ trong đống cát bò ra ngoài, cầm pháo chỉa thẳng vào Nhạc Trọng.
Một nam tử trung niên mang theo mũ bảo hiểm, cầm pháo trong tay và vũ trang đầy đủ đi tới, gương mặt mang theo nhiều buồn phiền quát lớn:
- Không được nhúc nhích! Buông tha chống cự, nếu không chúng tao lập tức động thủ tiêu diệt mày, phá hủy chip trí tuệ của mày, biến mày thành người máy tử vong.
Đám phần tử vũ trang còn lại như lâm vào đại địch nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng, cơ bắp căng cứng, tùy thời chuẩn bị chiến đấu.
Nhạc Trọng khẽ chau mày nói:
- Bạch y, tại sao không có cảnh báo trước?
Bạch y nói:
- Chủ nhân, bọn họ trang bị máy móc che dấu dò xét, tôi không cách nào dò xét được sự tồn tại của bọn họ Hơn nữa nơi này không có vệ tinh dò xét cho nên tôi không thể làm gì.
- Thì ra là thế! Xem ra những nguoif này là quân kháng chiến trên Già La tinh đây mà, xem ra cũng có bổn sự độc đáo đấy.
Nhạc Trọng quét nhìn qua những phần tử vũ trang kia, hắn nhấc tay lên và thân thể của hắn từ trong lớp bọc thép hiện ra ngoài, hiển lộ bộ dáng của bản thân, nói:
- Tôi là nhân loại, không phải người máy!
Nhìn thấy thân thể Nhạc Trọng từ trong đóng hợp kim kia hiện ra, cao thủ cầm đầu bên nhân loại thở dài, đồng thời khẽ chau mày và tràn ngập hoài nghi nhìn qua Nhạc Trọng:
- Nhân loại?
Mỗi một lần nhân loại quân kháng chiến bên này tiêu diệt một người máy trí tuệ nhân tạo đều tổn thất thảm trọng, bởi vì đám người máy trí tuệ nhân tạo quá cường đại, quân kháng chiến nhân loại có không ít tiểu đoàn toàn quân bị diệt.
Tên cao thủ nhân loại lập tức hỏi:
- Anh là ai? Tại sao xuất hiện ở nơi này?
Nhạc Trọng đã sớm nghĩ kỹ lí do thoái thác:
- Tôi là tu luyện giả của Tinh La Vực, tên là Vương Thắng, vì nghĩ cách cứu viện thiếu tinh chủ của mình, thừa dịp Cửu Đầu Long Ưng công kích Cơ Giới hoàng thành và lúc Cơ Giới hoàng thành hỗn loạn nên may mắn từ chui vào trong một con thằn lằn máy chạy ra khỏi Cơ Giới hoàng thành.
Tên cao thủ nhân loại đặt một ngón tay của Nhạc Trọng vào trong cái hộp trắng, cái hộp trắng này tỏa ra hào quang màu xanh, lúc này gương mặt của hắn mới buông lỏng hoàn toàn.
- Anh đúng là nhân loại, đã như vậy cùng đi với chúng tôi.
Nhạc Trọng đáp:
- Tốt!
Bản thân Nhạc Trọng bị trọng thương, cần phải tìm kiếm nơi nghỉ ngơi thật tốt, tu luyện một phen, sau đó trừ đi ý chí của cửu giai Long Ưng mới là chính đạo.
Những quân kháng chiến này chiến đấu với Cơ giới đế quốc mấy ngàn năm, tuy sức chiến đấu không tốt lắm thế nhưng mà bổn sự ẩn nấp của bọn họ là nhất tuyệt, ngay cả vệ tính giám sát cả tinh cầu của Cơ giới đế quốc cũng không có chút biện pháp nào với quân kháng chiến này.
Nếu như hang ổ nhân loại quân kháng chiến dễ dàng tìm được như thế thì đã sớm bị diệt từ lâu rồi.
Trong Già La Tinh này có thể chống lại Cơ Giới hoàng đế cũng chỉ có Cửu Đầu Long Ưng là cường giả cửu giai mà thôi.
Nhạc Trọng lúc này đi tới một đụn cát sa mạc mà đám người kia trồi lên lúc trước, tên đại hán cầm đầu cầm lấy khay ngọc, trong khay ngọc xuất hiện một đạo quang mang, trực tiếp xé rách mặt đất hiển lộ ra thông đạo không đáy.
Đám chiến sĩ nhân loại nhanh chóng đi vào trong, trực tiếp chui xuống đất tiến vào thông đạo.
Nhạc Trọng tiến xuống thông đạo dưới đất và nhìn qua chung quanh, chỉ thấy trong thông đạo dưới đất này khắp nơi đều khảm nạm các viên cầu máy móc hình tròn.
Đồng thời trong thông đạo dưới đất này đèn đuốc sáng trưng, tùy ý có thể thấy được các thiết bị chiếu sáng, cả thông đạo này sáng rõ giống như ban ngày.
Trong thông đạo dưới đất này có vô số đường rẽ, đám quân kháng chiến này nhanh chóng chọn ra một đường và nhanh chóng đi thẳng tới đó.
Xuyên qua rất nhiều đường rẽ và đi gần bốn mươi cây số, xuyên qua qua một sơn động và Nhạc Trọng nhìn thấy một thành thị lớn.
Thành thị dưới đất này không có chút hùng vĩ nào cả, lộ ra vẻ bình thường, tùy ý có thể thấy được vô số nhà thô sơ, ở trong các gian nhà thô sơ này tùy ý có thể thấy được người cơ giới ôm súng, vô luận nam nữ già trẻ mỗi người đều cầm lấy súng pháo dò xét chung quanh.
Nhạc Trọng đã nhìn thấy một tiểu nữ hài mười tuổi ôm lấy một khẩu pháo không kém chiều cao của nàng bao nhiêu cả, cảnh này vô cùng quỷ dị.
Nam tử trung niên cầm đầu dẫn Nhạc Trọng tới một khu dân cư nghèo có nước bẩn giàn dụa, nói:
- Tôi tên là Triệu Hào, hoan nghênh anh gia nhập căn cứ của chúng tôi, Vương Thắng, trước khi anh thông qua khảo hạch của chúng tôi thì anh chỉ có thể ở chỗ này, chỉ có thông qua khỉa hạch của chúng tôi mới được chúng tôi tín nhiệm, đạt được đãi ngộ tốt hơn.
Nhạc Trọng nhìn qua chung quanh thì thấy những nhân loại bộ dáng xanh xao vàng vọt, khẽ chau mày, suy nghĩ một hồi và nói:
- Tốt!
- Đây là trong căn cứ, thằn lằn máy của anh sẽ bị lấy đi, chỉ khi anh ra ngoài chiến đấu thì thằn lằn máy này mới trả lại cho anh, đây là quy củ của chúng tôi!
Triệu Hào lấy ra một con chip đặt lên đầu của thằn lằn máy, hào quang lóe lên và khắc ấn ký vào trong đó, lúc này mới đưa cho Nhạc Trọng nói:
- Đây là bằng chứng người bình thường, cũng là chứng minh thân phận của anh, chỉ khi đi ra ngoài chiến đấu thì anh mới có thể nhận lại thằn lằn máy để chiến đấu.
Nhạc Trọng yên lặng tiếp nhận ấn ký này, cũng không nói thêm cái gì, hắn chỉ muốn lặng lẽ khôi phục thực lực của mình, một khi hắn khôi phục thực lực thì thiên hạ to lớn, quân kháng chiến nhỏ bé này chẳng thể ngăn cản hắn được rồi.
Thằn lằn máy chỉ là máy móc chiến đấu ngũ giai, cho dù bị quân kháng chiến nuốt hắn cũng chẳng quan tâm làm cái gì.
Triệu Hào nhìn thấy Nhạc Trọng thức thời như thế cũng hết sức hài lòng, nhắc nhở vài câu:
- Vương Thắng, nếu anh muốn gia nhập chúng tôi, đạt được đãi ngộ tốt thì phải tham gia chiến đấu, săn bắn biến dị thú, tiến vào thành thị cướp đoạt vật tư, chém giết người máy trí tuệ nhân tạo mới có thể nhận được điểm tín dụng, đó chính là tiền của chúng ta, sử dụng điểm tín dụng thì ở đây anh có thể mua sắm bất cứ cái gì anh muốn.
Nhạc Trọng nhanh chóng hiểu ra, chỉ vào thằn lằn máy và nói:
- Triệu Hào, con thằn lằn máy này là chiến thú ngũ giai, anh có hứng thú mua nó không?
Trong mắt Triệu Hào hiện ra thần sắc vui mừng, nhưng lại khẽ chau mày nói:
- Tôi vừa vặn cũng muốn có một máy móc chiến đấu, con thằn lằn máy của anh cũng không tệ, trong Đại Hạ Thành số 67 con thằn lằn máy này cũng có giá trị một trăm vạn điểm tín dụng, điểm tín dụng của tôi không nhiều lắm, chỉ có ba mươi vạn điểm tín dụng mà thôi, không mua nổi nó rồi.