Tất cả mọi người đều rất căng thẳng, Tô Vũ dù đã giết 4 con quái vật da xanh cũng vậy, 2 tay nắm chặt cây gỗ, từ mu tay trái nổi lên 3 cái vảy màu đen nhỏ.
Tần Gia Quý hét lên một tiếng rồi lao ra ngoài, trên mu tay trái của hắn nổi lên những mẩu kim loại như những tấm gương, theo sau hắn là Trương Trọng Mưu và Tô Vũ.
6 con quái vật da xanh thấy có người tới liền ngừng đập phá cổng sắt, chúng hét lên một tiếng sắc nhọn.
Phanh một tiếng, cây gậy của Tần Gia Quý đập mạnh vào cây gậy của một con quái vật da xanh, cả 2 cùng hét lên rồi lùi về sau.
Lại “Phanh” một tiếng nữa, cây gậy trong tay Trương Trọng Mưu bị đánh bay ra ngoài, cơ thể hắn không tự chủ được mà ngã ra.
Tô Vũ ngẩn người, Trương Trọng Mưu đã giết 1 con quái vật da xanh, đáng lẽ về sức lực không thể thua kém con quái vật này rồi, tại sao …..
Không kịp nghĩ nhiều, lũ quái vật xông lên, một con xông tới chỗ Trương Trọng Mưu vừa ngã xuống, đằng sau Trương Trọng Mưu là đệ tử của hắn, vội giơ gậy lên chống đỡ đòn tấn công của con quái vật, vừa đỡ được một đòn lại bị một đòn khác đánh thẳng vào ngực.
Trong miệng hắn phụt ra một dòng máu tươi, tất cả mọi người kêu lên sợ hãi.
Trong đó có một nữ sinh vội chạy lên, hét lớn :”Diệp Tuyên”
Ngay lập tức có mấy người chặn lại, vội nói :”Diệp Tuyên không sao, không có gì phải sợ”
Tô Vũ không nhúc nhích, theo hắn suy đoán, đáng lẽ 6 quái vật da xanh không thể so với 13 người có sức mạnh đặc biệt, nhất định có thể nhẹ nhàng giải quyết chúng.
Nhưng tình huống hiện tại không phải là như vậy, tốc độ của quái vật da xanh đều vượt qua đám người Tô Vũ, hơn nữa mọi người thấy hoàn cảnh Diệp Tuyên như vậy đều vội vàng chạy đi, cổng sắt cũng không phải là lớn nên tất cả mọi người vẫn chen chúc ở đấy, làm lỡ mất vài giây.
Trong vài giây ngắn ngủi này, lũ quái vật đã kịp xông tới, hiện tại chỉ có Tô Vũ và Tần Gia Quý đối mặt với 6 con quái vật.
“Gia Quý”
“Tô Vũ”
Phía sau cửa sắt có tiếng gào thét, tình huống hiện tại trở nên vô cùng nguy hiểm, Tô Vũ gầm lên, nhìn thấy có một con quái vật đang vung gậy đánh vào Trương Trọng Mưu vẫn đang nằm dưới đất, không kịp suy nghĩ, Tô Vũ vung mạnh cây gậy trong tay, đỡ lấy một đòn của con quái vật.
Đám người Tô Vũ chỉ là học sinh, kĩ xảo chiến đấu gần như bằng không, chỉ biết cứ thế mà đập tới, cũng may là… đám quái vật này cũng không khác gì, kĩ năng chiến đấu của 2 bên không chênh lệch lắm.
Tuy nhiên, Tô Vũ đã giết tới 4 con quái vật, trên tay trái có tới 3 cái vảy, hắn cũng không biết nó có tác dụng gì, nhưng hiện tại, hắn có thể cảm nhận trong cánh tay trái có một nguồn sức mạnh khổng lồ, hắn hét lớn, đánh một đòn vào con quái vật lúc nãy tấn công Trương Trọng Mưu, cỗ lực khổng lồ đánh bay con quái vật ra xa.
“Uỳnh” một tiếng, con quái vật kêu thảm thiết, lũ quái vật khác trợn mắt nhìn, Tô Vũ liền nhân cơ hội lao vào đám quái vật đánh một đòn cực mạnh.
Con quái vật bị đánh tới chỉ kịp giơ gậy lên đỡ, nhưng trước sức mạnh khổng lồ của Tô Vũ, cây gậy của con quái vật đập ngược trở lại.
“Phụt” một tiếng, cây gậy đập vỡ tan đầu con quái vật, máu bay tung tóe. Một luồng ánh sáng đen từ cơ thể con quái vật bay vào tay phải của Tô Vũ.
Bên cạnh vang lên tiếng Tần Gia Quý hét, Tô Vũ nhìn sang bên đó thì thấy Tần Gia Quý đang ngã khụy xuống, đột nhiên tay phải Tô Vũ truyền đến cơn đau mãnh liệt, không nhịn được hét thảm một tiếng, từ tay phải hắn máu thịt bắn ra tung tóe, có lẽ đã bị đập nát.
“AAA” Tô Vũ hét lên, tay trái cầm gậy ném thẳng vào ngực con quái vật vừa tấn công hắn, một tiếng xương gãy giòn tan vang lên, cây gậy cắm vào ngực con quái vật, con quái vật kêu thảm một tiếng rồi gục xuống đất, một luồng ánh sáng đen từ cơ thể con quái vật lại bay tới người Tô Vũ.
Mặc dù hấp thu 2 luồng ánh sáng nhưng cái vảy thứ tư của Tô Vũ vẫn không mọc lên, có vẻ giết càng nhiều quái vật, hiệu quả càng giảm xuống.
3 con quái vật còn lại bao vây Tô Vũ, vũ khí trong tay hắn lại vừa ném đi rồi
“Tô Vũ” Tô ngọc đằng sau cổng sắt hét lên, đôi mắt đầy tơ máu, chỉ hận mình không có sức mạnh, trơ mắt nhìn Tô Vũ, mà từ vai phải hắn đến hết cánh tay đã bị máu nhuộm đỏ.
“Mẹ nhà nó” Tô Vũ hét lên, vung cánh tay trái ra đỡ một đòn từ con quái vật, một cơn đau khủng khiếp từ cánh tay truyền tới, nhưng may mắn là cánh tay trái có vẻ cứng rắn hơn cây gậy làm cây gậy bắn ngược trở lại, ngoài ra tay trái cũng chỉ đau nhức chứ không bị gãy xương.
Tô Vũ gồng người, cánh tay trái hắn kẹp lấy cổ con quái vật.
“Grắc”
Một tiếng giòn tan vang lên, con quái vật ngay lập tức bị vặn gãy cổ.
Mấy người đứng sau thấy tình hình như vậy liền lao tới, bao vây những con quái vật còn lại, chúng lần lượt bị giải quyết hết.
Mọi người nhìn ra cổng sắt, nhìn trước mắt chỉ thấy toàn máu với thịt, ai cũng đổ mồ hôi lạnh.
Sáu con quái vật đã chết rồi, nhưng gã Diệp Tuyên kia cũng hi sinh, giờ phút này có một nữ sinh ngồi cạnh thi thể hắn, khóc đến chết đi sống lại.
Cảm xúc bi thương bao trùm lên tất cả mọi người.
Vai phải Tô Vũ đã bị đập nát, cánh tay trái Tần Gia Quý bị thương, chỉ có tên Trương Trọng Mưu nằm dưới đất không xây xát gì.
Trong trận chiến này, biểu hiện của Tô Vũ khiến mọi người phải kinh ngạc, nếu không nhờ hắn tiêu diệt 3 con quái vật, Tần Gia Quý và Trương Trọng Mưu nhất định đã chết.
Mọi người sơ cứu cho những người bị thương, tay phải của Tô Vũ được băng bó lại.
Nhìn vào cái vảy đen thứ 4 trên tay, Tô Vũ thở phào một hơi, trong lòng đầy cảm giác thỏa mãn.
31 người, giờ chỉ còn 30, 30 người này phải mang theo hi vọng sống sót của hơn một ngàn người trong trường, họ phải rời đi ngay lập tức, thời gian chỉ có 2 ngày, không thể chậm trễ được.
Tô Vũ dẫn 30 người tiến sâu vào rừng rậm, cánh cổng trường học đóng sầm lại, chuyến đi này, vừa mới bắt đầu đã có 1 người hi sinh, 2 ngày sau, chẳng biết có mấy ai trở về.
“Tô Vũ, nhất định phải trở về” Tô Ngọc thầm nghĩ, tay nắm chặt cánh cổng sắt, theo khe cổng, 2 mắt nhìn xa xa.
************************************************** *************
Tay phải của Tô Vũ dù được băng bó lại nhưng vẫn vô cùng đau đớn, cũng may là năng lượng từ cánh tay trái đang giúp rút ngắn thời gian hồi phục, có thể làm giảm chút đau đớn, nếu không Tô Vũ nhất định đau quá mà ngất đi.
Bên ngoài trường học là một cánh rừng rậm rất lớn, 30 người hi vọng có thể thoát ra ngoài rừng rậm, hoặc tìm được cứu viện, hay ít nhất là có thể tìm được chút đồ ăn.
Tô Vũ chợt nghĩ đến một chuyện, tìm Trương Trọng Mưu thấp giọng hỏi:” Trọng Mưu, ngươi đã giết chết một con quái vật rồi, sao sức mạnh của ngươi lại không thể đấu lại với con ở ngoài cổng trường.”
Trươn Trọng Mưu sờ lên khuôn mặt đang bị băng bó của mình, khẽ nói:
“Năng lượng của ta… ở chỗ này”
Tô Vũ khẽ giật mình.
Đột nhiên, từ xung quanh phát ra tiếng sàn sạt, chỉ trong nháy mắt, 30 người…. Đã bị bao vây.