[Dịch] Thần Ma Dưỡng Thực Trường

Chương 14 : Nỗi khổ tâm của Tần Gia Quý




Mọi người đang trầm mặc, bỗng một người đứng dậy, nói:”Ta muốn đưa những người bị thương trở về trường học.”

Người này là một giáo viên, mới đến trường học được một năm, trong đội ngũ khai phá thực ra học sinh chiếm số đông, những giáo viên trong trường đều đã già yếu, có ít người có khả năng chiến đấu tốt, cho tới bây giờ thì đội ngũ chỉ còn 2 giáo viên, mà người này là một trong hai giáo viên đó.

“Đưa về trường học” Mọi người đều bất ngờ, đồng loạt hỏi.

Vị giáo viên gật đầu, nói:”Đúng vậy, những người bị trọng thương đều đã mất khả năng chiến đấu, họ không thể tiếp tục đi, chỗ này không cách trường học quá xa, nhưng tất cả chúng ta không thể cùng đi về được, vậy ta sẽ tách đội ngũ và đưa họ trở về.”

Mã Tử Diệp bỗng nhiên nói:”Thầy giáo, không phải thầy đang sợ đấy chứ, đưa bọn họ trở về xong, vậy thầy… có tiếp tục quay lại với đội ngũ hay không ?”

Mã Tử Diệp hỏi quá trực tiếp, vị giáo viên mặt khẽ đỏ, lộ ra chút xấu hổ, hiển nhiên là đã bị Mã Tử Diệp nói chúng tâm ý rồi.

Tô Vũ vân vê tóc, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Mã Tử Diệp hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: “Còn người nào muốn trở về thì trở về luôn một thể đi, nếu quả thực là quá sợ hãi, trong đội ngũ sẽ không có tác dụng gì, ngược lại còn có thể gây ảnh hưởng đến bọn ta.”

Mọi người khẽ liến nhìn nhau, cuối cùng, ngoài người giáo viên lúc nãy, còn có 2 người khác đồng thời đứng lên, chỉ là khuôn mặt bọn hắn đỏ bừng, đầu cúi gập xuống đầy xấu hồ.

Người giáo viên cõng một học sinh bị thương nặng, cộng với 2 người khác, tổng cộng có 4 người rời đi, đội ngũ giờ chỉ còn có 14 người.

Trong 14 người có tới 13 học sinh, chỉ có một giáo viên, người này là một giáo viên ngoại ngữ tên là Lâm Thạch, bình thường không thấy nói chuyện nhiều, mắt đeo kiếng cận, thoạt nhìn đầy vẻ nhã nhặn, ấy vậy mà vị giáo viên này đã giết tới 3 con quái vật nhỏ, tuy nhiên bình thường hắn ít giao tiếp với mọi người nên không ai chú ý tới hắn lắm.

14 người, họ đều đã giết chết quái vật da xanh, đã sở hữu sức mạnh đặc biệt, mọi người đều tự chọn một khu đất sạch sẽ, ngồi xuống dùng cơm trưa, cũng tranh thủ nghỉ ngơi trước trận chiến tiếp theo.

Họ không có nhiều thời gian.

14 người, ngoại trừ Tô Vũ, Trương Trọng Mưu, Tần Gia Quý, Triệu Thế Xương, Mã Tử Diệp, Ninh Nghiêm, Lâm Thạch thì những người còn lại lần lượt là Hồ Các, Trương Nhuận Sinh, Ngụy Chương Trà, Trang Hiểu Hoa, Lý Tòa Nhà (tên buồn cười thật, không biết phải lỗi CV ko), Chu Hoa Khang cùng Ôn Duệ.

Tần Gia Quý ăn hết 2 cái bánh mì với mấy hộp sữa ông thọ, uống một hớp nước, nghỉ vài phút rồi đứng lên, bắt đầu vận chuyển mấy thi thể.

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Tần Gia Quý.

Biểu hiện của Tần Gia Quý với mấy thi thể này thật quá là tôn kính, hắn cũng không yêu cầu ai hỗ trợ, chỉ lẳng lặng tự đưa thi thể lên trên cây cao, cố gắng che dấu thi thể đi, tránh bị quái vật phát hiện.

Tô Vũ cũng gặm xong cái bánh mì, vuốt vuốt tóc rồi đi tới hỗ trợ Tần Gia Quý.

Ngay lập tức Trương Trọng Mưu, Triệu Thế Xương, cả Mã Tử Diệp và Lâm thạch cũng tới giúp.

Ánh mắt mọi người thoáng tỏ ra vẻ cổ quái, trong lòng họ cảm thấy Tần Gia Quý chỉ vẽ vời cho thêm chuyện, đoạn đường này nguy hiểm trùng trùng, chẳng biết mình sẽ nằm xuống lúc nào, thời gian khôi phục thể lực thì nên cố gắng tận dụng, đem phí phạm lên những thi thể của mấy người này, thật là không đáng chút nào.

Tần Gia Quý khẽ nâng thi thể người bảo vệ, thấy nắm tay hắn vẫn gắt gao nắm lấy túm cỏ dại, trong lòng chợt nghĩ tới khung cảnh người bảo vệ hi sinh, khẽ nói:”Hắn có một đứa con trai ba tuổi.”

Tô Vũ ở bên cạnh, nghe vậy gật đầu nói:”Đúng vậy, có lẽ tên nó là Hạo Nhi.”

Lúc người bảo vệ này tử nạn, tất cả những lời nói của hắn đều được mọi người nghe rõ mồn một, chỉ là không ai có khả năng tiếp cứu hắn. Tô Vũ nhìn Tần Gia Quý đem thân thể người bảo vệ lên cây, chợt nghĩ tới cảnh 2 người cãi nhau vì việc xử lí thi thể, vậy mà bây giờ Tần Gia Quý lại đem thi thể hắn trân trọng đưa lên cây, trong lòng Tô Vũ cảm thấy có chút kì lạ.

Tần Gia Quý liếc nhìn Tô Vũ, tựa hồ biết được Tô Vũ đang nghĩ gì, khẽ nói:”Tô Vũ, ngươi có nghĩ rằng ta đang quá quan trọng hóa vấn đề không?”

Tô Vũ lắc lắc đầu, nghĩ một lúc rồi nói:”Cách làm của ngươi không sai, chỉ là tình hình hiện giờ khá là…”

“Ta hiểu”Tần Gia Quý thở nhẹ ra một hơi, nói tiếp:”Ngươi biết chứ, cha của ta, đã mất từ khi ta còn nhỏ.”

Tô Vũ khẽ động, rồi ừ một tiếng, việc này hắn cũng có nghe qua, đúng là Tần Gia Quý là trẻ mồ côi cha từ nhỏ.

Tần Gia Quý thần sắc ảm đạm, tiếp tục nói:”Ta lúc còn bé vẫn sống ở nông thôn, cha ta là nông dân, trong nhà rất nghèo nhưng cha ta vẫn đối xử với ta rất tốt, ban ngày đi làm ruộng, ban đem lén vào rừng chặt trộm cây bán lấy chút tiền, tuy trái pháp luật… nhưng trong thôn của ta mọi người vẫn thường làm vậy.”

Tần Gia Quý nói tới đây, khuôn mặt đầy cay đắng cố gắng tạo ra ý cười, nói:”Vậy mà…. Ngày xảy ra chuyện, ta cùng mẹ ta nghe được tin… cha ta bị giết chết.”

Nói tới đây, Tần Gia Quý nắm chặt nắm đấm của mình, từng mẩu kim loại nổi lên.

Tô Vũ giật mình, nói:”Cha của ngươi…”

“Ông đã gặp phải đàn sói…. Ông đã bị sói giết chết, lúc ta nhìn thấy cơ thể ông… trên người không chỗ nào không có vết cắn….Cái cơ thể kia…Như một đống thịt nhão…. Lại là cha của ta… người cha hiền lành của ta.”

Tần Gia Quý cắn chặt răng, khẽ gầm lên nói:”Ngươi hiểu chứ, những thi thể này…. Những thi thể này nếu không được xử lí cẩn thận, có lẽ…. Sẽ bị lũ quái vật kia hủy hoại, ngươi có nghĩ đến người chết trong nội tâm không…. Dù bọn hắn đã chết, nhưng linh hồn bọn chúng vẫn sống mãi, họ sẽ ở trên trời cao…. Theo dõi chúng ta.”

Tô Vũ ngây dại, hắn không ngờ Tần Gia Quý có một quá khứ đau khổ như vậy, vì vậy mà Tần Gia Quý luôn vô cùng tôn trọng những thi thể này, hắn sợ… những thi thể này sẽ giống cha hắn.

“Có lẽ…. Ta cái gì cũng không làm được…. Liền tự chính mình, cũng không biết lúc nào sẽ…” Tần Gia Quý nhìn những thi thể trên cây, trên mặt lộ ra thần sắc đầy buồn bã.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.