[Dịch]Thần Ma Chi Mộ

Chương 548 : Ảnh ảo thần bí




“Là ngươi!” Lý Kinh Nhạn thấy ảnh ảo màu vàng kim, trên mặt lộ ra vẻ giật mình: “Sao ngươi lại tới? Nơi này chính là Thục Sơn! Vạn nhất bị phát hiện phải làm sao!”

Lá bùa màu vàng kim này, tên là Vạn Lý Truyền Ảnh Phù, có thể từ xa ngoài vạn dặm, thông qua lá bùa này, hóa thân hình và giọng nói của mình thành một ảnh ảo truyền tới.

Bất quá, Thục Sơn kết giới cường đại, phòng ngự nghiêm mật, đối phương không ngờ lại truyền lá bùa vàng kim này qua vạn dặm, tiến vào phạm vi Thục Sơn, bản lĩnh thật không thể xem nhẹ.

“Thục Sơn?” Trong giọng nói của ảnh ảo màu vàng kim mang theo vẻ khinh thường nhàn nhạt “Thục Sơn thì sao? Ta vẫn đi lại tự do như thường.”

“Ngươi tới tìm ta có chuyện gì?” Lý Kinh Nhạn hỏi.

Ảnh ảo thần bí màu vàng kim đó lạnh lùng nói: “Ta chỉ đi tới xem thử, thần công ta dạy ngươi rốt cuộc tu luyện tới trình độ gì rồi. Không ngờ lại khiến ta nhìn thấy một màn thú vị, ngươi vì khinh bạc sư muội mà bị phạt hối lỗi trăm năm.”

Lý Kinh Nhạn mặt không biểu tình nói: “Nhìn thấy chuyện cười của ta, bây giờ ngươi hài lòng rồi chứ.”

Ảnh ảo thần bí cười nhẹ: “Ta có gì để hài lòng? Ta chỉ cảm thấy không đáng cho ngươi. Ngươi bất quá xuất phát từ lòng ái mộ, muốn thân cận sư muội ngươi mà thôi, có cần phải xử phạt nặng như vậy không? Cho dù ngươi thật sự chạm đến tiểu sư muội thì sao?

Giữa nam với nữ, đụng đụng chạm chạm, không phải rất bình thường sao?

Càng huống chi, ngươi căn bản không có đụng tới nó! Vì vậy, sư tôn ngươi bắt ngươi hối lỗi trăm năm, trách phạt như vậy có phải hơi quá nặng không?”

Giọng nói của người thần bí này mang theo một sức xúi giục kì đặc, Lý Kinh Nhạn càng nghĩ càng thấy trách phạt của sư tôn đối với mình đúng là quá nghiêm khắc.

Dẫu sao mình cũng là đệ tử đắc ý của ông ta, không ngờ vì một việc nhỏ, lại bị giam giữ trăm năm!

Lý Kinh Nhạn chỉ cảm thấy một luồng hơi giận trong lòng càng lúc càng lớn, càng lúc càng đậm, chặn ngay giữa ngực, lại không tìm được chỗ phát tiết.

Ảnh ảo thần bí thấy rõ vẻ mặt của Lý Kinh Nhạn, trên mặt lộ ra một nụ cười mỉm không dễ phát hiện.

Hắn tiếp tục kích động: “Lý Lăng Phong tuy là sư tôn ngươi, lại vì một tiểu sư muội mới vừa nhập môn, lại trách phạt sư huynh ngươi nặng như vậy. Hiển nhiên, ông ta tịnh không để ngươi vào lòng.

Ngươi chỉ là một con cờ có cũng được không có cũng không sao, ông ta tùy thời có thể vứt bỏ ngươi. Ngươi cam tâm tình nguyện bị Lý Lăng Phong lợi dụng? Bị ông ta giẫm chết dưới chân sao?

Ngươi cam tâm để tiểu sư muội ngươi ngưỡng mộ trong lòng đòi vui vẻ trong vòng tay người khác sao?”

Sắc mặt Lý Kinh Nhạn xanh lè một màu, hắn vốn là hạng lòng dạ hẹp hòi, đoạn thời gian này lại chịu đủ thất bại, điều náy khiến hắn vốn tâm cao khí ngạo, trong lòng sớm đã tích tụ oán khí to lớn.

Bây giờ, ảnh ảo thần bí này vừa khiêu khích, tất cả oán khí liền bùng ra.

“Không nguyện ý! Ta tuyệt đối không nguyện ý!” Hắn nắm chặt nắm tay, nghiến răng hung hăng nói.

“Khặc khặc, vậy là đúng rồi.” Ảnh ảo thần bí màu vàng kim đó thấp giọng cười: “Với tư chất và thực lực của ngươi, vốn phải ở trên mọi người, sao luôn bị người cưỡi trên đầu? Ngươi cố gắng tu luyện thần công mà ta dạy ngươi, sớm muộn cũng có một ngày, ngươi sẽ đánh bại tình địch của ngươi, thay thế sư tôn ngươi, đứng trên đỉnh của tu chân giới!”

Lý Kinh Nhạn từ từ gật gật đầu: “Ta sẽ chăm chỉ tu luyện, thật ra, ta vẫn luôn lén lút tu luyện. Bất quá, ta vẫn cảm thấy, tiến độ của ta quá chậm. Triệu Thụy đã là tu chân giả Độ Kiếp kì. Sư tôn ta càng là Đại Thừa kì, ta phải tu luyện bao lâu mới đạt tới cảnh giới của họ?”

Khóe miệng ảnh ảo thần bí hơi nhếch lên. Hắn vẫn luôn chờ Lý Kinh Nhạn nói ra câu này: “Ngươi muốn nhanh chóng nâng cao thực lực?”

“Đúng! Ta khát vọng vô cùng!” Trong con mắt ti hí của Lý Kinh Nhạn lộ ra vẻ cuồng nhiệt.

Ảnh ảo thần bí nói: “Ta lại có phương pháp, nhưng không biết ngươi có dám làm không.”

“Phương pháp gì?” Lý Kinh Nhạn vội vàng hỏi.

Ảnh ảo thần bí ghé sát tai Lý Kinh Nhạn lén lút nói.

Lý Kinh Nhạn không khỏi trợn to mắt, trên mặt lộ ra vẻ chấn kinh.

“Cái gì! Không ngờ ngươi lại bảo ta… ta không làm được! Thật sự không làm được!”

“Lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu. Ngươi muốn việc lớn được thành công, phải tâm ngoan thủ lạt.

Nếu không, ngươi vĩnh viễn chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng nói tới.” Ảnh ảo màu vàng kim lạnh lùng nói.

“Nhưng… nhưng…” Lý Kinh Nhạn vẫn do dự.

Ảnh ảo thần bí đó nói: “Ta biết, chuyện này quan hệ trọng đại, khiến ngươi rất khó quyết đoán, ngươi không cần phải miễn cưỡng chính mình. Ta chỉ cho ngươi một đề nghị, có chấp nhận hay không, quyền quyết định trong tay ngươi. Bất quá, ta phải nhắc nhở ngươi, tu chân giới hết sức hiện thực và tàn khốc, nếu ngươi không đủ cường đại, vậy ngươi vĩnh viễn bị người ta giẫm dưới chân! Nghĩ tới địch nhân Triệu Thụy của ngươi, lại nghĩ tới tình nhân trong mộng Tôn Tiểu Lan của ngươi, ta tin, ngươi sẽ ra quyết định chính xác.”

Ảnh ảo màu vàng đó nói xong, từ từ chìm vào lá bùa màu vàng kim, sau đó lá bùa đó bùng cháy lên, chẳng bao lâu đã cháy thành một đống tro tàn.

Ngoại trừ bản thân Lý Kinh Nhạn ra, chẳng ai biết vừa rồi trong hang động rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Lý Kinh Nhạn ngồi trong hang động, nhìn vách động trống rỗng, ngơ ngẩn xuất thần, trong đầu loạn thành một đống.

Đề nghị của ảnh ảo thần bí với hắn thật sự quá kinh người, hắn phải suy nghĩ thật kĩ mới được.

Khi Lý Kinh Nhạn đang ở trong hang động suy nghĩ về lời đề nghị của ảnh ảo thần bí, Thục Sơn Kiếm Phái Lý Lăng Phong tiếp được một tin tức đến từ Long Âm tự.

Long Âm tự là một trong tứ đại tông phái của tu chân giới, trụ trì Long Âm tự Thiên Âm đại sư là bạn tốt nhiều năm của Lý Lăng Phong. Giao tình của hai người thậm chí có thể tìm về ngàn năm trước, khi còn chung sức đối kháng với Ma Tông.

Chỉ là mấy năm gần đây công việc bận rộn, lại phải tự mình tu luyện, cho nên liên hệ hơi ít.

Bây giờ Thiên Âm đại sư đột nhiên đưa tin tới, cũng không biết là chuyện gì.

Lý Lăng Phong cầm viên phật châu màu nâu, trút chân khí vào, giọng của Long Âm tự Thiên Âm đại sư từ bên trong truyền ra.

Đầu tiên là Thiên Âm đại sư hỏi han Lý Lăng Phong, sau đó bày tỏ ý mình.

Mấy ngày sau, ông ta sẽ thoái ẩn, chuyên tâm tu luyện, để sớm ngày lập địa thành Phật, cho nên muốn nhường chức trụ trì Long Âm tự cho sư đệ Địa Âm.

Đến lúc đó, Long Âm tự sẽ cử hành một nghi thức chuyển vị, cho nên muốn mời một số bạn già tham gia, ôn lại chuyện cũ, thuận tiện làm chứng.

Ngoài chuyện đó ra, Thiên Âm đại sư còn muốn bàn với Lý Lăng Phong về chuyện gần đây tu chân giới nhiều lần phát sinh sự kiện đệ tử Ma tông tập kích.

Lý Lăng Phong nghe xong, ngón tay bóp viên phật châu đó, suy nghĩ trong khoảnh khắc.

Bây giờ ông ta chuyện vặt đầy mình, thật khó tìm ra thời gian đi Long Âm tự.

Ngoài ra, chân khí trong cơ thể ông, do luyện chế Dịch Kinh Tẩy Tủy Đan cho Tôn Tiểu Lan, đã tiêu hao một nửa, cần có thời gian tu luyện bổ sung.

Nếu đi tới Long Âm tự, vạn nhất giữa đường gặp phải kẻ thù tập kích, vậy tình huống có thể tương đối không hay.

Đương nhiên, cho dù chỉ còn một nửa chân khí, tu chân giả bình thường muốn đánh ông ta bị thương cũng không có cách nào.

Thế nhưng, vạn nhất gặp phải Ma Tông phục kích, thậm chí Ma Đế, vậy tương đối phiền phức.

Dưới cục diện hỗn loạn của tu chân giới trước mắt, tịnh không phải không có khả năng đó.

Bất quá, Lý Lăng Phong không định cự tuyệt lời mời của Thiên Âm đại sư.

Thiên Âm đại sư là bạn già của ông ta, Long Âm tự lại là một trong tứ đại danh môn của tu chân giới, đồng khí liên chi với Thục Sơn Kiếm Phái, chống đỡ cho nhau.

Chuyện lớn như ngôi trụ trì Long Âm tự thay đổi, Thục Sơn Kiếm Phái của ông sao có thể không tham gia?

Lý Lăng Phong quyết định chọn ra một vị đại biểu, đại biểu cho Thục Sơn Kiếm Phái đi Long Âm tự tham gia nghi thức phương trượng mới tiếp nhiệm.

Bất quá, người đại biểu lại hơi không dễ quyết định.

Nếu Lý Kinh Nhạn không xúc phạm môn quy, để hắn thay mình đi là thích hợp nhất.

Nhưng bây giờ, Lý Kinh Nhạn đã suy nghĩ lỗi mình ở Tư Quá Phong, những đệ tử khác trong môn phái, hoặc là thực lực không đủ, hoặc là uy vọng không đủ, đều không thích hợp đại biểu.

Lý Lăng Phong không khỏi cau mày, cả Thục Sơn to như thế, không ngờ tới một đại biểu tham gia nghi thức cũng tìm không ra, hoàn toàn dựa vào một mình ông chống đỡ cho môn phái.

Ông thật sự hơi lo lắng cho tình hình Thục Sơn Kiếm Phái sau khi ông ta phi thăng

“Không bằng… bảo Tiểu Lan đi thôi.” Lý Lăng Phong nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy đây có thể là lựa chọn trong lúc không có lựa chọn.

Tôn Tiểu Lan tuy tu vi nông cạn, nhưng dẫu sao cũng là thân truyền đệ tử của ông, về thân phận hoàn toàn đủ để đại biểu cho ông.

Lại mời Triệu Thụy và Đôn Triệt đi cùng, với thực lực và danh vọng trước mắt của Triệu Thụy, lại thêm một yêu quái cũng là Độ Kiếp kì, tuyệt đối đủ để giữ gìn thể diện cho Thục Sơn Kiếm Phái.

Quyết định chủ ý xong, Lý Lăng Phong kêu Tôn Tiểu Lan vào đại điện, vui vẻ hòa nhã nói: “Tiểu Lan, ngươi tu luyện ở môn phái ta đã mấy tháng rồi, nhưng tịnh không hiểu biết về tu chân giới. Bây giờ có một cơ hội, có thể khiến ngươi mở rộng tầm mắt, không biết ngươi có đồng ý không?”

“Con đồng ý, sư tôn.” Tôn Tiểu Lan vội vàng đáp.

Lý Lăng Phong mỉm cười, đưa phật châu Thiên Âm đại sư đưa tới cho Tôn Tiểu Lan, nói: “Phương trượng Long Âm tự Thiên Âm đại sư sắp thoái ẩn, chuyển cho sư đệ Địa Âm đại sư, đến lúc đó sẽ cử hành một nghi thức chuyển vị, ông ta muốn ta tới xem lễ. Nhưng ta thật sự không có thời gian, cho nên muốn ngươi thay ta tham gia. Ba ngày sau, ngươi mang phật châu này, đi Long Âm tự đi.”

Tôn Tiểu Lan nhảy dựng lên, cô bất quá chỉ là một đệ tử Thục Sơn mới vừa nhập môn mấy tháng, không ngờ phải đại biểu cho Thục Sơn Kiếm Phái, tham gia hoạt động trọng yếu như vậy, trong lòng cô thật không hứng thú gì.

“Sư tôn, thực lực con nhỏ yếu, lại chẳng có danh vọng gì, đại biểu ngài tham gia nghi thức trọng yếu như vậy, chỉ sợ hơi không thích hợp. Không bằng ngài để Lý Kinh Nhạn sư huynh đi sẽ thích hợp hơn.”

Lý Lăng Phong lạnh nhạt nói: “Kinh Nhạn có cách nghĩ quá phận với ngươi, xúc phạm môn quy, đã bị ta phạt đi Tư Quá Phong, hối lỗi trăm năm rồi. Thục Sơn Kiếm Phái chúng ta môn quy sâm nghiêm, tuyệt đối không cho phép môn hạ đệ tử làm ra chuyện gì tổn hại tới danh dự Thục Sơn. Được rồi, không nói tới nó nữa. Tiểu Lan, con đã là người tu chân, phải hiểu biết về tu chân giới hơn một chút, nếu con thực sự luống cuống, vậy để hai đạo hữu Triệu Thụy và Đôn Triệt đi cùng với con.”

Tôn Tiểu Lan không từ chối được, chỉ đành đáp ứng.

Lý Lăng Phong lại mời Triệu Thụy và Đôn Triệt tới, nói lại sự tình cho hai người.

Triệu Thụy lúc này vừa khéo muốn rời khỏi Thục Sơn điều tra tình hình tinh hoa ánh trăng thưa thớt, để sớm ngày tiến vào Tiên Ma lăng viên, bèn đáp ứng ngay.

Đôn Triệt tính tình hoạt bát hiếu động, lúc đầu ở lại Thục Sơn, còn cảm thấy mới mẻ thú vị, sau khi ở mấy tháng, sớm đã chán ngấy, bây giờ nghe nói có dịp đi xa, càng cầu còn không được, sao lại phản đối?

Sự tình cứ quyết định như vậy, ba ngày sau, Triệu Thụy, Đôn Triệt, Tôn Tiểu Lan ba người sẽ rời Thục Sơn, đi Long Âm tự.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.