[Dịch]Thần Ma Chi Mộ

Chương 240 : Tái chiến huyết tinh công tước




Kiện bảo vật không nhờ vào bất kì ngoại lực nào, dính chặt vào thân Thị Huyết Ma Đao đã bắt đầu phát hồng, phát sáng, có quang vụ màu đỏ máu nhàn nhạt từ trong thân đao tán phát ra ngoài.

Mà quang mang từ Huyết thủy tinh phát ra lại ảm đạm rất nhanh, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Triệu Thụy biết đây là kết quả do hắc ám năng lượng chứa trong Huyết Thủy Tinh sau khi không ngừng tuôn vào Thị Huyết Ma Đao mà sinh ra.

Huyết sắc quang vụ do Thị Huyết Ma Đao tán phát ra mỗi lúc một nồng đậm, càng lúc càng tươi sáng, bao phủ cả thanh ma đao.

Lại qua mười mấy phút như vậy, một tiếng “crack” giòn tan đột nhiên từ trong huyết vụ truyền ra, liền đó, Huyết Thủy Tinh đã bị hút cạn hắc ám năng lượng đã có, tứ phân ngũ liệt, từ trên thân Thị Huyết Ma Đao rơi ra, rơi xuống mặt đất.

Cùng lúc đó, huyết vụ nồng đậm mãnh nhiên nổ tung, tiếng đao réo rắt bỗng nhiên vang lên, xông thẳng tới mây xanh.

Triệu Thụy nhìn kĩ lại, liền nhìn thấy, Thị Huyết Ma Đao sau lần đầu tiến hóa, trong huyết vụ lan tràn khắp nơi, lộ ra hình dạng thật!

Thị Huyết Ma Đao sau khi tiến hóa, nhìn bên ngoài, đã rất không giống với lúc trước!

Chuôi của nó hoàn toàn không thấy, chỉ có thân đao cong như trăng non, thân đao đỏ sẫm như máu, mũi đao cực kì bén nhọn, lấp lánh hàn mang làm người ta trong lòng kinh sợ.

Trong khi bay lượn, có huyết sắc quang vụ nhàn nhạt từ thân đao tỏa ra, lưu lại trên không trung một đường cong hoa lệ.

Kì dị nhất là, ma đao này và hắn tựa hồ tâm linh tương thông, ý niệm của hắn vừa truyền qua, ma đao đã vù một cái, bay đến cạnh hắn, lượn vòng xung quanh hắn, như một bảo vệ trung thành.

Với hình dạng hiện tại của Thị Huyết Ma Đao, gọi nó là một thanh ma đao, không bằng gọi nó là một vầng trăng màu huyết hồng.

Triệu Thụy có ý muốn thử uy lực của Thị Huyết Ma Đao, hắn kiếm một tòa cao ốc ở gần đó, bay lên đỉnh tòa cao ốc, tìm tòi xung quanh một hồi, xác định một hộp đêm xa hoa ở ngoài một cây số.

Ở cổng hộp đêm có dựng một pho tượng kị sĩ cầm trường mâu bằng đồng đen, đây là một mục tiêu thử đao tốt nhất.

Triệu Thụy nhắm chuẩn pho tượng chỉ một cái, quát một tiếng: “Đi!”

Chỉ nghe “vù” một tiếng, Thị Huyết Ma Đao mang theo một tiếng phá không thanh thúy, bắn ra nhanh như chớp.

Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, Thị Huyết Ma Đao đã vượt qua cự li ngàn mét, bắn đến trước pho tượng đồng đen, sau đó nó cắt ngang qua pho tượng như cắt đậu hũ, không có nửa phần ngăn trở.

Triệu Thụy tựa hồ chưa thỏa chí, tay chỉ lên hư không một cái, Thị Huyết Ma Đao ở ngoài ngàn mét, với một tốc độ khiến người ta trợn mắt, giống như một con bươm bướm, bay lượn xung quanh pho tượng đồng đen.

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, pho tượng đồng đen cao đến bốn mét, đã bị Thị Huyết Ma Đao cắt thành từng khối đồng!

Bất quá, do Thị Huyết Ma Đao thật quá bén nhọn, sau khi cắt xong, pho tượng đó nhất thời vẫn không sụp đổ, vẫn đứng y như cũ.

Cửa hộp đêm, người đi qua đi lại, phi thường náo nhiệt, thậm chí còn có không ít người đi qua bên cạnh pho tượng, lại không có ai phát giác ra dị dạng.

Một trận gió thổi qua, pho tượng đó cũng không chống đỡ nổi nữa, “rầm” một tiếng sụp đổ triệt để, biến thành một đống đồng vụn, tùy ý rơi trên đất.

“Oa! Đây là chuyện gì!”

“Pho tượng đồng này sao đột nhiên sụp rồi!”

“Vừa rồi còn tốt mà! Sao đột nhiên biến thành đồng nát rồi!”

“…”

“…”

Những khách hàng ra ra vào vào cửa hộp đêm ấy, đều không hẹn mà cùng bị dọa cho nhảy dựng, giật mình nhìn khối đồng đầy đất, ngơ ngác nhìn nhau, không biết vì sao một pho tượng đồng to thế, bỗng nói sụp là sụp!

Ông chủ hộp đêm nghe thủ hạ báo cáo, vội vàng từ trong hộp đêm phi ra, thấy một vùng đầy những khối đồng, không khỏi há to miệng, mặt đầy vẻ không tin, tròng mắt thiếu điều nhảy ra khỏi hốc mắt!

Pho tượng đồng này là tiêu chí kiêu ngạo của hộp đêm, hắn tự mình mời một chuyên gia điêu khắc. (tượng đồng mà điêu khắc, tay chuyên gia đó cũng là cao thủ đây! – lsqk)

Hắn phi thường rõ ràng, pho tượng đồng này đúng thật là từ đồng điêu khắc nên, tuyệt đối không phải chỉ có một tầng vỏ đồng.

Nhưng pho tượng đồng nặng mười mấy tấn này bỗng nhiên lặng lẽ không thanh tức, biến thành một đống đồng khối!

Hơn nữa nhìn vào giống như bị người ta dùng dao chặt thịt băm thành vậy!

Đây là chuyện gì!

Ông chủ hộp đêm đứng đần ra tại chỗ cả nửa ngày, mới không dễ dàng gì mà tỉnh lại, mặt hắn đỏ phồng lên, từ trong miệng bật ra mấy chữ: “Đây thật là *** thấy quỷ rồi!”

“Ha ha! Hôm nay trên người ta không có mang gì, ngày mai đem tiền đền pho tượng tới cho ngươi.”

Triệu Thụy đứng trên tòa lầu ở ngoài ngàn mét, thu hồi Thị Huyết Ma Đao, tâm tình thoải mái cười lớn hai tiếng.

Hắn lần đầu tiên cảm thụ được cái khoái cảm của ngự kiếm ngàn dặm, vô hình giết người trong truyền thuyết.

Tuy hắn vẫn chưa thể khiến Thị Huyết Ma Đao bay đến ngoài ngàn dặm, nhưng địch nhân ở ngoài ngàn mét, lại là ở trong phạm vi công kích của hắn!

Triệu Thụy nhẹ nhàng vuốt ve thân đao trơn nhẵn lạnh băng, cảm thấy trong ma đao truyền ra lực lượng lớn, trong lòng vui vẻ khó nói nên lời, Thị Huyết Ma Đao này sau khi trải qua tiến hóa, so với trước kia không biết đã mạnh hơn bao nhiêu lần.

Vừa rồi, hắn chỉ khiến ma đao phát huy một chút xíu uy lực cực nhỏ mà thôi.

Có thanh Thị Huyết Ma Đao đã tiến hóa này giúp đỡ, nếu như gặp lại Huyết tinh công tước Bá Đức, hắn cũng có lòng tin đánh với Bá Đức một trận!

Triệu Thụy nhìn đồng hồ đeo tay, hắn rời khỏi rạp chiếu phim cũng đã một đoạn thời gian rồi.

Hắn phải nhanh chóng tìm ra Bá Đức, sau đó đem mối phiền phức này giải quyết gọn, nếu không, hắn ắt phải bộc lộ thân phận trước mặt Vân Phương.

Triệu Thụy bèn ngồi xếp bằng xuống, phóng thích đệ nhị nguyên thần ra, bắt đầu tìm kiếm tung tích của Bá Đức.

Dưới sự tìm kiếm cẩn thận của hắn, tung tích của Bá Đức rất nhanh đã phát hiện ra: Bá Đức đang nghênh ngang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nhà Vân Phương, mặt không biểu tình cho Vân Phương và Vân Liên trở về.

Triệu Thụy tìm được vị trí của Bá Đức, lập tức gọi điện cho Vân Phương, đầu tiên nói mình đột nhiên có chuyện gấp, phải tạm thời rời đi, qua một lúc mới có thể trở về, sau đó lại tỏ ý, sau khi sự tình xử lý xong, sẽ mời cô ăn khuya, tỏ ý xin lỗi.

Coi phim nửa chừng đã đột nhiên rời đi, Vân Phương trong lòng ít nhiều gì cũng cảm thấy khó chịu, bởi vì chuyện này dù xảy ra với ai, cũng sẽ gây nên cảm giác bị xem nhẹ.

Chuyện gì mà gấp vậy chứ, không thể xem phim tiếp nữa sao?

Bất quá, Vân Phương vẫn nén những bực mình đó lại trong lòng, thấy tình đạt lý tỏ ra thông cảm với Triệu Thụy.

Cô cảm thấy Triệu Thụy có lẽ có chuyện gì đó phải xử lý gấp thật.

Triệu Thụy ngắt điện thoại, sau đó nhờ bóng đêm yểm hộ, đàng không bay lên, bay về hướng nhà Vân Phương.

Mấy phút sau, hắn đã đến bên ngoài nhà Vân Phương, thông qua cửa kính, có thể thấy Bá Đức vẫn ngồi trên ghế sofa trong phòng khách như cũ.

Bá Đức lúc này cũng phát hiện ra tung tích của Triệu Thụy, không khỏi hơi ngẩn ra, mặt lộ vẻ bất ngờ: “Là ngươi? Ngươi mới vừa bị ta đánh bại, còn dám xuất hiện trước mắt ta!”

“Sao lại không dám?” Triệu Thụy cười cười, “vừa rồi thua ngươi, chẳng qua là ta sơ suất thôi, bây giờ ta quay trở lại, đến cùng ai thắng ai thua, cũng mười phần khó nói.”

Bá Đức trừng trừng nhìn hắn rất lâu, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc, nụ cười càng lúc càng lớn, cuối cùng bao phủ đầy mặt.

Theo hắn thấy, đây là Triệu Thụy mới một tiếng đồng hồ trước, còn bị hắn đánh tránh đông núp tây, chạy trốn khắp nơi như chuột, bây giờ lại dám đối mặt hắn khẩu xuất cuồng ngôn, đơn giản là quá không biết sống chết!

“Ngươi? Bằng vào ngươi cũng muốn đánh bại ta? Đây đúng là chuyện cười rất thú vị đấy.” Bá Đức nhìn Triệu Thụy, mặt đầy giễu cợt hỏi “Ta phải thừa nhận, ngươi mạnh hơn rất nhiều người khác. Thế nhưng, so với ta vẫn chênh lệch quá xa, đương nhiên, ngươi xuất hiện như thế này, đối với ta là tiết kiệm được rất nhiều phiền phức, nếu không, ta muốn kiếm được ngươi cũng phải tốn rất nhiều thời gian.”

Nói xong, Bá Đức duỗi năm ngón tay ra, hắc sắc quang mang bắt đầu chớp lên trên ngón tay, tựa hồ muốn động thủ.

“Nơi này là nội thành, muốn động thủ cũng có cố kị, chúng ta đừng đánh nhau ở đây. Không bằng đi ra ngoại thành phía bắc đi, ở đó núi rừng rậm rạp, hoang vắng không người, là chỗ tốt để quyết đấu.”

Bá Đức lạnh nhạt hỏi: “Giải quyết ngươi, lấy đâu ra phiền phức như vậy?”

Tiếng nói chưa dứt, thân hình hắn đã chớp lên, xông qua phía Triệu Thụy.

Triệu Thụy chỉ cảm thấy một cổ lực lượng hắc ám cường đại ập vào mặt, khiến người ta nghẹt thở, hắn vội vàng khởi động Không Gian Thần Trạc, thuấn di ra ngoài.

“Lại muốn dùng một chiêu bỏ chạy?” Bá Đức cười lạnh, ở phía sau đuổi gấp không buông.

Hai người một trước một sau, vạch qua không gian trên thành thị, bay quá nửa thành phố Đông Hồ, đến góc tây bắc của thành phố.

Bây giờ tịnh không quá khuya, nhưng bốn bên cơ hồ không có người đi xe chạy gì cả.

Chỗ gần nhất, là công xưởng đã đình công, ngoài ra, ngoài mấy trăm mét có mấy tòa lầu của dân chúng lờ mờ ánh đèn.

Triệu Thụy từ trên không trung chầm chậm đáp xuống, đáp trên đường phố, bởi vì, đường chạy của hắn đã bị Bá Đức chận lại.

Bất quá, hắn tịnh không để ý gì, bởi vì mục đích của hắn đã căn bản đạt được.

Tuy không thể ra ngoại thành, nhưng ở nơi tương đối hoang vu này quyết chiến, cũng tính là không tệ rồi.

Thị Huyết Ma Đao từ trong Càn Khôn giới chỉ lấy ra, mang theo quang mang màu máu, bay lượn xung quanh Triệu Thụy, giống như một con huyết điệp mĩ lệ.

Triệu Thụy đứng yên lặng, nhìn Bá Đức ở ngoài mấy trăm mét, bình tâm tĩnh khí, không kinh không sợ.

Chân khí trong cơ thể hắn bình ổn vận chuyển, yêu ma khí tức trên người càng lúc càng nồng đậm, cơ hồ trong chớp mắt đã đạt tới trạng thái chiến đấu tốt nhất.

Bầu không khí xung quanh dần dần xơ xác. Đại chiến có thể nổ ra bất cứ lúc nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.