Ngày hôm sau chính là ngày lễ, Triệu Thụy không ngờ dậy thật sớm, chỉnh đốn bản thân một lượt.
Đến khoảng 9 giờ, tiếng chuông cửa vang lên.
Triệu Thụy bước qua, mở cửa, Vân Phương dắt theo Vân Liên, ngượng ngùng cười mỉm, đứng ở ngoài cửa.
Vân Phương hôm nay khoác một cái áo lụa màu trắng tuyết, bên dưới mặc quần jean màu xanh lam đậm, ôm chặt bộ mông tròn như quả đào mật rất dụ người của cô.
Trên mặt cô cũng trang điểm phi thường tinh tế, làm cô trông vừa cao quý vừa vũ mị.
Tiểu nha đầu Vân Liên cũng đồng dạng ăn mặc cẩn thận, thân mặc một bộ đồ công chúa màu phấn hồng, giống như một tiểu thiên sứ ngây thơ, khiến người ta trông thấy, hận không thể hôn lên má phấn nhỏ của nó một cái.
“Triệu thúc thúc, chú chuẩn bị xong chưa? Chúng ta bao giờ lên đường vậy?” Vân Liên ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt to hỏi.
“Bây giờ đi được rồi.” Triệu Thụy cười, thân mật duỗi tay véo khuôn mặt trắng nõn của nó.
Vân Liên nũng nịu hoan hô một tiếng, xoay người sải đôi chân nhỏ bước về phía thang máy, tỏ ra rất hưng phấn.
Vân Phương không cách nào kéo lại được, chỉ đành cười với Triệu Thụy, tỏ vẻ hết cách.
Ba người ra khỏi khu chung cư, cũng không dùng xe, đi đến khu phố đi bộ phía trước.
Ở những đô thị nhân khẩu đông đúc, tùy theo tình huống thực tế, có thể hình thành vài khu buôn bán phồn hoa khác nhau.
Nhưng Đông Hồ chỉ là một thành thị từ vừa tới nhỏ, phố đi bộ chính là trung tâm thương nghiệp của cả thành phố.
Bất quá, trung tâm thương nghiệp duy nhất của Đông Hồ này cũng được xây dựng phi thường to lớn, đẹp đẽ. Nói là một con phố, không bằng nói là một quảng trường lớn tập trung cả mua sắm, nghỉ ngơi, giải trí.
Hai bên phố đi bộ, là thương trường hào hoa nhất của Đông Hồ, mấy ngân hàng lớn, cũng thiết lập chi nhánh ở đây.
Do là ngày nghỉ, trên phố đi bộ biển người tuôn ra, mỗi một cửa hàng tổng hợp, cửa hàng chuyên doanh, đều bị cái họa đầy nghẹt người.
Trên ghế dài trong phố đi bộ ngồi đầy những người đi mua hàng cuốc bộ mỏi chân.
Tuy tối hôm kia phát sinh đại án ăn cướp đấu súng với cảnh sát, bất quá, tuyệt đại bộ phận thị dân tựa hồ đều không cảm thấy ảnh hưởng gì, phảng phất kiện hung án ấy cách mình rất xa.
Chỉ là ở bên ngoài phố đi bộ đậu hai chiếc xe cảnh sát, có thể lờ mờ cảm thấy một tia khí tức khẩn trương.
Đối với vùng thương nghiệp trọng yếu như phố đi bộ, cảnh phương vẫn tăng cường cảnh giới.
Triệu Thụy và mẹ con Vân Phương bước qua từng cửa hàng, túi lớn túi nhỏ mua sắm không ít y phục và đồ chơi.
Ngoài ra, Vân Phương tựa hồ đặc biệt thích mua đĩa, ngoài đĩa dạy học, còn mua một đống đĩa nhạc đĩa phim, chuẩn bị đem về nhà thưởng thức thật tốt.
Ba người cuốc bộ trên phố đi bộ vài tiếng đồng hồ, thấy đã giữa trưa, vừa mệt vừa đói, bèn đến Khải Đức Cơ mua cơm phần, vừa ăn vừa nghỉ.
Vân Liên có ăn có uống, còn có y phục, đồ chơi, đương nhiên cao hứng phấn khởi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đầy nét cười. Vân Phương cao quý vũ mị, Vân Liên thì ngây thơ dễ thương.
Không ít thị dân đi bộ, khi nhìn thấy hai người, đều không khỏi lộ ra thần sắc kinh diễm.
Thậm chí còn có mấy tiểu nam tử bồi tiếp nữ hài đi dạo, sau khi nhìn thấy Vân Phương, bị khí chất thành thục của cô hấp dẫn đến thất hồn lạc phách, liên tục quay đầu lại, khiến cho nữ sinh đi bên cạnh đại nổi máu ghen, cãi cọ ầm ĩ không dứt.
Vân Phương và Vân Liên hứng thú đối với đi bộ rất cao, sau khi ăn uống nghỉ ngơi một lúc xong, khôi phục một ít khí lực, lại tiếp tục cuốc bộ, Triệu Thụy tự nhiên chỉ có thể đi theo.
Vừa từ Khải Đức Cơ bước ra, Vân Phương phát hiện trong ví mình tựa hồ còn không nhiều tiền, bèn quyết định lại ngân hàng rút tiền.
Phố đi bộ có máy ATM, cũng có có ngân hàng, rút tiền rất tiện lợi.
Triệu Thụy trong ví tuy có tiền, nhưng hắn biết Vân Phương khẳng định sẽ không dùng, nên cũng lười nói những câu khách sáo đại loại như “Tôi có tiền đây, cô cứ lấy mà dùng”.
Đại khái vì là ngày nghỉ, người rút tiền ở máy ATM đều xếp thành hàng dài, Vân Phương chỉ đành dắt Vân Liên vào ngân hàng.
Triệu Thụy cũng tới chỗ ghế dài đối diện với ngân hàng, kiếm chỗ ngồi xuống, vừa phơi nắng, vừa đợi mẹ con Vân Phương đi ra.
Hiện tại đã là cuối thu, những khoảng thời gian có thể thoải thoải mái mái phơi nắng như thế này đã không còn nhiều.
Chính vào lúc Triệu Thụy nhắm mắt, ngẩng đầu, thoải thoải mái mái sưởi nắng, bốn đại hán vóc dáng cao lớn, thần tình bưu hãn, mặc áo khoác ngắn bằng da, một người lưng mang một cái ba lô du lịch to, từ phía đông phố đi bộ bước qua, hướng về phía ngân hàng.
Trong bốn người này, một người da trắng tóc vàng, một người da đen đầu trọc, hai người còn lại là người châu Á tóc đen da vàng.
Mỗi người bọn họ đều mang kính đen tròng to, cơ hồ che hết nửa khuôn mặt, khiến người ta cảm thấy có chút quái dị.
Dẫu sao hiện tại tựa hồ đã hết mốt đeo kính đen rồi.
Bốn người dáng điệu nghênh ngang tiến vào ngân hàng, người quản lý đại sảnh ngân hàng vội vàng chạy lên trước, chuẩn bị dò hỏi xem có giúp được gì không.
Chính vào lúc này, người da trắng tóc váng đột nhiên móc từ trong y phục ra một khẩu sa mạc chi ưng, bắn lên trời một phát, sau đó dùng một thứ tiếng Trung hết sức cứng ngắc quát lớn: “Cướp đây! Tất cả ôm đầu, ngồi xổm xuống cho ta!”
Những khách hàng đang tác nghiệp trong ngân hàng, kinh hoảng thất thố kêu thét lên, chay loạn như đám ruồi xanh không đầu.
Bọn họ trước giờ chưa từng trải qua sự kiện khủng bố thế này!
Hai cảnh sát tuần tra vừa khéo đi tuần đến ngoài cửa ngân hàng, nghe tiếng súng, nhất thời phát hoảng, vội vàng rút súng lục ra, xông vào, muốn xem thử tình huống thế nào.
Thế nhưng, họ vừa thò đầu vào, đại hán cầm đầu lạnh lùng hừ một tiếng, vung tay một cái, lẩy cò súng.
“Đoàng đoàng” hai tiếng súng chói tai vang lên, trên đầu hai viên tuần cảnh tóe ra một bụm huyết hoa và não tương, ngửa mạnh về sau, sau đó nặng nề ngã xuống đất, không chút động đậy, thân nhiệt nhanh chóng hạ xuống, biến thành hai cái thi thể.
“A!”
“Giết người nhé!”
“Giết người đó!”
“Cảnh sát bị người ta bắn chết nhá!”
Hành nhân vốn nhàn nhã cất bước trên phố đi bộ, thấy một màn huyết tinh này, hoảng sợ la hét tới tấp, vung mạnh hai chân, bỏ chạy tứ tán, trên con phố đi bộ lớn thế, dường như loạn thành một đống.
Tên cướp dẫn đầu đối với tình hình hỗn loạn bên ngoài cười lạnh một tiếng, sau đó nói với những con tin trong ngân hàng: “Đều ngồi im cho ta, nếu không, ta cho đi theo bọn cảnh sát đó.”
Nói xong, nắm tay huơ lên, ba tên cướp còn lại lập tức bắt đầu đóng cửa lớn của ngân hàng.
Những con tin bị bắt trong ngân hàng, thấy bốn tên cướp tâm ngoan thủ lạt như thế, dù đảm đại bao thiên, cũng đã sớm bị dọa cho hồn bất phụ thể, câm như ve sầu mùa đông, đâu dám làm trái mệnh lệnh của bốn tên cướp, mỗi mỗi đều im hơi lặng tiếng, ngoan ngoãn làm theo lời bọn cướp.
Vân Phương theo lệnh của bọn cướp, ngồi cạnh góc tường, tiếu kiểm tái mét, trong lòng cũng như những con tin khác, cực kì sợ hãi bất an.
Cô thế nào cũng không nghĩ đến, chính mình đến ngân hàng rút chút tiền, lại gặp phải bọn cướp có súng!
Với lại, bọn cướp còn là người nước ngoài!
Tình tiết trong phim, đột nhiên bày ra trong thực tế, khiến cô cảm thấy, thực tại có chút hoang đường!
Nhưng sự tình hoang đường như vậy, thế mà vẫn cứ phát sinh! Vả lại, còn khiến cô và con gái bị cuốn vào trong đó!
Vân Phương quay đầu nhìn biểu tình kinh hoảng sợ hãi trên mặt Vân Liên, chỉ cảm thấy trái tim đau đớn như bị ái bóp chặt.
Con gái cô còn chưa hết ám ảnh bởi vụ bắt cóc, lại bị cuốn vào vụ cướp ngân hàng, chuyện này đối với tâm linh yếu ớt vết thương chưa lành như Vân Liên, chỉ sợ là một lần tổn thương sâu sắc nữa!
Vân Phương trong lòng trăm xoay ngàn chuyển, hối hận vô cùng, cảm thấy mình vừa rồi thật không nên mang theo Vân Liên vào ngân hàng.
Chính vào lúc này, một mùi nước tiểu khai nồng xộc vào mũi cô, cô thuận theo mùi quay đầu nhìn, chỉ thấy cạnh mình có một ông chủ béo mập, khắp người đầy những hàng hiệu, đáy quần ướt mất một mảng lớn, còn có chất lỏng màu vàng, từ đáy quần chảy ra, nhỏ xuống đất, hình thành một vũng nước nhỏ.
Vân Phương lập tức minh bạch, người này bởi vì quá sợ hãi, nên tiểu tiện không cầm được!
Bốn tên cướp cũng nghe được mùi lạ này, người da đen hung ác mắng một câu, xông qua như một trận gió, sau đó cho người trung niên kia mấy phát súng.
Người trung niên kia trên thân liền xuất hiện mấy lỗ máu, máu tươi từ bên trong cuồn cuộn tuôn ra, chảy xuống đất.
Vân Phương thấy người vừa cùng xếp hàng nhận tiền, bỗng chết như vậy trước mắt mình, xém chút những thứ mới vừa ăn trong Khải Đức Cơ cũng nôn ra ngoài hết.
Cô cuối cùng cũng biết, cái gì là cùng hung cực ác, cái gì là coi mạng người như cỏ rác.
Cô tin tưởng sâu sắc rằng, bốn tên cướp này, cho dù giết hết tất cả những người trong ngân hàng đây, chỉ sợ đến mắt cũng không nháy một cái.
Hy vọng duy nhất của cô lúc này, là bốn tên cướp sau khi nhận tiền xong, có thể cho mẹ con cô một đường sinh lộ.
Đại hán tóc vàng cầm đầu, thấy tên da đen giết một con tin, không khỏi nhíu mày, quở trách bằng tiếng Anh: “Ni Khắc, ngươi đừng lãng phí tinh lực với mấy người ở đây nữa, không bằng nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ đi, giúp ta kiếm ra thứ đó!”
Tên da đen kêu là Ni Khắc đó nhướn nhướn mày, đang định biện giải cho mình, hai tên cướp châu Á kia đã lôi một người trung niên đeo kính, mặc âu phục, khoảng hơn 30 tuổi, từ trong phòng giám đốc ra.
“Thằng cha này là giám đốc ngân hàng, hắn ắt phải biết, thứ chúng ta muốn tìm ở đâu!”
“Tốt lắm!” đại hán tóc vàng bước đến trước mặt giám đốc ngân hàng, trên khuôn mặt đầy sát khí, lộ ra một tia tiếu dung, “Bọn ta muốn biết một việc, ba ngày trước, có phải có một người tướng mạo bình thường, trên năm mươi tuổi, kêu là Trần Trung Uy gửi ở chỗ ngân hàng các ngươi một đồ vật?”