- Xem ra đã tới thời điểm ra trận!
Lăng Tiếu lẩm bẩm.
Ngay sau đó hắn đưa mắt nhìn lên lôi đài thứ mười.
Trên lôi đài có một thiếu niên đang đứng, làm Lăng Tiếu cực kỳ kinh ngạc.
Thiếu niên thoạt nhìn chỉ mười lăm mười sáu tuổi, mái tóc dài màu vàng rực rỡ, tay cầm kim côn, khoanh tay đứng thẳng, gương mặt non nớt lại mang theo vẻ ngạo ý nói không nên lời.
Thực lực của hắn đã đạt tới hoàng cấp đê giai.
Tuổi tác như vậy đạt tới thực lực này chỉ sợ mọi người đều không dám tin tưởng, bọn họ chỉ cảm thấy hắn nhất định từng kỳ hoa dị thảo, vì vậy vẫn có thể duy trì dung nhan non nớt như thế, nói không chừng đã bốn năm mươi hoặc là gần trăm tuổi.
Ngay cả Lăng Tiếu cũng cảm thấy bề ngoài thiếu niên tuy nhỏ tuổi nhưng tuyệt đối không phải non trẻ tới như vậy.
Bởi vì hắn mơ hồ cảm nhận được trên người thiếu niên tản ra sinh mệnh ba động cực kỳ cường đại, trong cơ thể nhất định ẩn chứa chiến lực khủng bố.
Thiếu niên vừa lên lôi đài, lập tức khiến mọi người chú ý.
Bởi vì người mà thiếu niên muốn khiêu chiến đã thắng qua bốn trận, thực lực đạt tới hoàng cấp cao giai, là một đối thủ thật cứng rắn.
Mọi người không rõ thiếu niên vì sao dám tự tin như thế, còn dám khiêu chiến người cao hơn hai giai.
- Tiểu oa nhi, nơi này không phải địa phương ngươi nên tới, biết điều đi xuống đi, bổn hoàng nhìn ngươi còn thơ dại không muốn tổn thương ngươi.
Người kia cũng là người có lòng tốt, khuyên nhủ thiếu niên kia.
- Ngươi đi xuống, ta tha cho ngươi một mạng!
Thiếu niên lạnh lùng nói.
- Xem ra không cho ngươi chút giáo huấn, ngươi sẽ không chịu đi xuống.
Người kia hơi có chút tức giận nói một câu, lập tức oanh ra một đạo quyền ảnh cường đại, dự tính dùng một chiêu đánh bại thiếu niên kia.
Nhưng nhìn thấy một kích của người kia, vẻ mặt thiếu niên lộ ý khinh thường.
Ngay sau đó toàn thân hắn bắn ra tinh quang chói mắt, một đạo hư ảnh cường đại bỗng xuất hiện.
Hư ảnh kia là một kim sắc viên linh thú, uy vũ hơn viên linh thú bình thường rất nhiều, chiến ý tận trời làm người xung quanh phải run lên!
- Đây là…Đấu Chiến Thánh Viên!
Tất cả mọi người không nhịn được kinh hô lên.
Đấu Chiến Thánh Viên, là một loại linh thú chiến lực kinh người được tương truyền từ thời xa xưa.
Linh thú này cực kỳ hiếm thấy, từ thời thượng cổ truyền lưu xuống, chẳng qua vô cùng ít ỏi, nhưng mỗi đầu Đấu Chiến Thánh Viên cũng có được chiến lực cường đại, cho dù thần thú đều cực kỳ kiêng kỵ chúng nó, tuyệt không dễ dàng đi trêu chọc chúng.
Mọi người không nghĩ tới thiếu niên trẻ tuổi kia lại có thể ngưng tụ ra hư ảnh một đầu Đấu Chiến Thánh Viên.
Ở trên đài có nhiều đại nhân vật của các thế lực, ánh mắt nhìn chằm chằm thiếu niên tóc vàng, thần sắc tràn ngập vẻ kinh ngạc.
- Hắn nhất định có được máu huyết của Đấu Chiến Thánh Viên, bằng không sao có thể ngưng tụ ra hư ảnh!
- Không sai, Đấu Chiến Thánh Viên có thiên phú thần thông chính là đề cao chiến lực cùng chiến ý, nhìn thực lực thiếu niên kia nháy mắt đề thăng lên, nếu để hắn đạt tới hoàng cấp cao giai, nói vậy trong mười Sát Hoàng sẽ có vị trí của hắn, về phần Đệ Nhất Hoàng Tọa sao…cũng không phải là không thể nào!
- Rất yêu nghiệt, thật không biết thiếu niên này là người ở đâu, lại nghịch thiên như vậy, mầm móng tốt như thế tuyệt không thể bỏ qua.
- Vừa rồi khi báo danh hắn xưng là Viên Chiến Thiên, đến lúc đó tùy bổn sự mà thu mua hắn.
- Tên này quả nhiên phù hợp với hắn, xem ra trời sinh hắn là võ giả chuyên dành cho chiến đấu.
…
- Xem ra lần này Trung Vực xuất hiện không ít yêu nghiệt đi!
Lăng Tiếu thở dài một hơi, không nhìn lên cuộc chiến trên lôi đài thứ mười, thân hình bắt đầu hướng lôi đài thứ tám đi tới.
Lôi đài thứ tám, Thân Mạt đã chiến thắng liên tục bảy trận, thuật phân thân của hắn cho tới nay không ai phá được, hắn cơ hồ chỉ một chiêu đem đối thủ trực tiếp oanh giết, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, theo xu thế trước mắt hắn sẽ là người đầu tiên tiến vào vòng thứ hai.
Trên mặt Thân Mạt hiện lên dáng tươi cười cực kỳ lạnh lùng, chờ đợi đối thủ kế tiếp xuất hiện, trong lòng đắc ý nghĩ thầm:
- Không phải là do thủ đoạn của ta quá dữ tợn nên làm mọi người sợ tới mức không ai dám lên đối chiến cùng ta đó chứ!
Nhưng trong lòng hắn vừa đắc ý nghĩ xong, một thân ảnh đã thong thả đi lên.
- Lăng Tiếu xin chỉ giáo!
Lăng Tiếu hướng Thân Mạt thản nhiên nói.
Hắn nói ra lời này kỳ thật muốn cho trọng tài dưới lôi đài nghe được tên của hắn, biết được hắn mà thôi.
Hơn nữa trên mỗi lôi đài đều có ghi chép danh sách, chỉ cần báo danh đều có thể tham dự, một khi bị thua tên trên đài sẽ biến mất.
Thân Mạt nghiền ngẫm nhìn Lăng Tiếu nói:
- Ngươi chính là địa hoàng tới từ Vẫn Thạch thành tây bắc?
Lăng Tiếu cười nhạt đáp:
- Không sai, chính là tại hạ!
- Ha ha…thú vị thú vị, không nghĩ tới trong cả Trung Vực rộng lớn cũng không thấy có một địa hoàng đến từ tiểu địa phương tây bắc như ngươi, vì dũng khí đáng khen của ngươi, ta quyết định cho ngươi được toàn thây!
Thân Mạt ngửa mặt lên trời cười dài nói.
Lúc này người bên dưới lại chỉ trỏ Lăng Tiếu nghị luận, trên mặt lộ vẻ châm chọc, hiển nhiên bọn hắn nghĩ đã có thể chứng kiến Lăng Tiếu sẽ chết trong tay của Thân Mạt là điều chắc chắn.
- Vậy Lăng Tiếu trước tạ ơn Thân huynh!
Lăng Tiếu vẫn lộ vẻ cười nhạt nói.
Ánh mắt Thân Mạt co rụt lại, hắn không hiểu vì sao Lăng Tiếu lại lớn mật như thế, nhưng hắn chỉ xem Lăng Tiếu muốn tự tìm cái chết mà thôi, chỉ là một hoàng cấp trung giai sao có thể hình thành uy hiếp đối với hắn?
- Cho ngươi một lần cơ hội xuất thủ, bằng không ngươi không còn cơ hội nào!
Thân Mạt khinh miệt nhìn Lăng Tiếu nói.
- Ha ha, còn có chuyện tốt như vậy, Lăng Tiếu đương nhiên tuân mệnh!
Lăng Tiếu khẽ cười đáp.
Ngay sau đó hắn chợt lóe tại chỗ, thân ảnh quỷ quái nháy mắt đã tới trước mặt Thân Mạt, một nắm tay thật đơn giản oanh thẳng về phía tên kia.
- Tốc độ không sai, nhưng chỉ chút thực lực ấy vẫn là không biết tự lượng sức mình.
Thân Mạt bĩu môi nói, đồng thời thanh kiếm trong tay nháy mắt chém ra.
Xoát!
Kiếm quang đem thân thể Lăng Tiếu chém thành hai nửa.
- Không tốt, là tàn ảnh!
Chân mày Thân Mạt nhíu lại, lập tức liền cảnh giác.
Đáng tiếc một kim sắc quyền đầu đã oanh thẳng vào sau lưng của hắn.