[Dịch] Thần Khống Thiên Hạ

Chương 837 : Thất giai Hoàng Dực Đường Lang. (1)




- Bại gia tử, ca tới tìm ngươi đây!

Lăng Tiếu khẽ lắc đầu, hướng chỗ sâu tùng lâm nhìn một cái lẩm bẩm nói.

Trở lại Hoang Tùng sơn mạch, hắn cũng cảm giác được khí tức quen thuộc này, tựa hồ có thứ gì đang gọi hắn về.

Ban đầu hắn vẫn là ở nơi này gặp gỡ Hỏa Kỳ Lân, sau lại càng cùng Hỏa Kỳ Lân thành lập nên tình nghĩa thâm hậu, chỉ là sau khi hắn thu hoạch được Si mị lam hỏa châu rồi rời đi.

Lăng Tiếu biết nó hẳn là trở về Thần tộc làm việc mà nó nên làm.

Cách biệt mấy năm, Lăng Tiếu cũng là lúc đi xem lão bằng hữu một chút rồi.

Kim sắc Lang Vương từng nói qua, Hỏa Kỳ Lân là vương tử của thú tộc bọn họ, mà thú hoàng liền ở chỗ sâu của cái sơn mạch này, cho nên muốn tìm Hỏa Kỳ Lân nhất định phải trước đi chỗ sâu nhất của cái sơn mạch này mới được.

Trong sơn mạch này không biết sẽ có bao nhiêu cao cấp linh thú đáng sợ, cho dù là Địa Hoàng giai cũng không dám quá mức dễ dàng xâm nhập.

Lăng Tiếu lại là không để ý tới nhiều như vậy, hắn muốn đi làm một chuyện thì cho dù là chín trâu cũng kéo lại không được.

- Tiểu long, Tiểu Kim đều ra đi!

Lăng Tiếu đem linh thú của mình đều triệu hồi ra bên ngoài.

Một con lam sắc Giao Long thu nhỏ hai mắt thật to nhìn chằm chằm vào bên hông Lăng Tiếu, giống như là muốn làm đai lưng cho hắn.

Một đầu Lang Vương kim bạch đan xen ngửa mặt lên trời trường khiếu một tiếng, bộ dáng lộ ra vẻ cực kỳ uy phong lẫm liệt.

Nơi này cũng là cố địa của Kim sắc Lang Vương, nó trở lại địa phương quen thuộc dĩ nhiên cũng lộ ra vẻ rất là cao hứng.

Theo tiếng khiếu thanh của nó vang lên, phụ cận cũng đi theo vang lên từng đạo tiếng lang hào.

Lăng Tiếu nhảy lên lưng sói, vỗ vỗ đầu sói nói:

- Đừng phát xuân nữa, mang ta đi địa bàn của thú hoàng.

Kim sắc Lang Vương uy khuất kêu lên một tiếng:

- Chủ nhân, ta không có phát xuân.

Sưu!

Một đạo kim sắc ảnh tử hóa thành tia chớp hướng phía trước chạy tới.

Chỗ sâu của sơn mạch tựa hồ vô cùng vô tận, Lăng Tiếu đã cùng Kim sắc Lang Vương chạy năm ngày rồi, tựa hồ cách chỗ sâu còn có khoảng cách rất dài.

Trên con đường này, Lăng Tiếu quả thật nhìn thấy được sự đáng sợ trong sơn mạch.

Hiện tại chẳng qua là phía ngoài cùng của nội vi sơn mạch, liền thường xuyên xuất hiện linh thú từ tam giai đến ngũ giai, thỉnh thoảng còn phát hiện ra thú đàn tồn tại.

Lăng Tiếu không có thời gian ở chỗ này sát phạt lịch lãm, nhiều khi cũng là để cho Kim sắc Lang Vương phát ra khí thế cường đại đem những linh thú kia hù dọa chạy trốn, gặp phải linh thú ngũ giai liền để cho lam sắc Giao Long xuất mã.

Có bọn nó ở đây Lăng Tiếu ít đi không ít phiền toái, đồng thời lại gặt hái được không ít linh thảo tam giai tới ngũ giai.

Phải biết rằng, chỗ sâu sơn mạch này nhưng là có rất nhiều tài nguyên chưa bị khai phá ra.

Mặc dù đã từng có một ít cao thủ của tông môn đi đến khai thác, nhưng mà đối mặt với tầng tầng cao giai linh thú ở nơi này bọn họ có thể lấy được bao nhiêu chỗ tốt?

Càng xâm nhập vào bên trong, linh thú gặp phải liền càng cường đại.

Thời điểm đến ngày thứ sáu, lục giai linh thú thường thấy lui tới rồi.

Nếu không có lam sắc Giao Long tồn tại, chỉ sợ Kim sắc Lang Vương cũng muốn bị dọa đến quay đầu chạy mất.

Kim sắc Lang Vương nguyên bản một mực uy phong lẫm liệt, hiện tại bốn chân đang run run, chở Lăng Tiếu chậm chạp đi tới.

Lăng Tiếu mắng:

- Nhìn bộ dạng kia của ngươi, mặt mũi của bản thiếu gia đều bị ngươi làm mất hết rồi.

Kim sắc Lang Vương hết nhìn đông tới nhìn tây, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi nói:

- Chủ... Chủ nhân, có... Có khí tức rất cường đại.

- Quên đi, ngươi con hàng kinh sợ này, cút trở về nghỉ ngơi cho ta.

Lăng Tiếu cũng biết thời điểm đê giai linh thú gặp phải cao giai linh thú tổng sẽ không che đậy được sợ hãi trong nội tâm.

Hắn quyết định phải nhanh một chút tăng lên thực lực cho Kim sắc Lang Vương mới được.

Lúc này, lam sắc Giao Long quấn quanh ở bên hông Lăng Tiếu phát ra tiếng tê minh liên tục, con mắt to kia lộ ra vẻ cảnh giác.

Trên trán Lăng Tiếu cũng chầm chậm nhỏ ra mồ hôi lạnh rồi, tinh thần lực của hắn đã quét đến vài đầu linh thú không ít hơn lục giai ở chung quanh.

- Xem ra chỉ có thể phi hành chạy trốn rồi!

Lăng Tiếu thì thầm một tiếng, sau đó vỗ vỗ đầu của lam sắc Giao Long.

Lam sắc Giao Long hiểu ý, gào thét một tiếng, trong nháy mắt đã tăng dài tới mấy chục thước.

Lăng Tiếu vội vàng nhảy lên trên lưng rồng kêu lên:

- Tiểu long, đi!

Lam sắc Giao Long lập tức phóng lên cao, dẫn tới cây cối ở phụ cận đều đong đưa lên.

Sau khi lam sắc Giao Long bay lên, mấy đạo thanh âm kỳ dị cũng theo đó vang lên, sau đó mấy đạo thú ảnh bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau bọn hắn.

May là tốc độ của lam sắc Giao Long tương đối nhanh, cũng may là vài đầu lục giai linh thú kia không có liều mạng dây dưa, cuối cùng tránh thoát một kiếp.

Lăng Tiếu thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà hắn lại phát hiện bộ dáng của lam sắc Giao Long có chút kinh hoảng rồi.

Lăng Tiếu không dám khinh thường, tinh thần lực như thủy triều hướng bốn phía khuếch tá ra ngoài.

Song, hắn còn chưa kịp thăm dò, một đạo thanh âm khàn khàn khó nghe vang lên:

- Nhân loại đáng chết lại dám xông vào lãnh địa của ta, muốn chết!

Thanh âm khàn khàn kia rất là chói tai, khiến cho mãng nhĩ của Lăng Tiếu tựa hồ giống như bị đâm thủng.

Lam sắc Giao Long thì bị thanh âm kia làm cho sợ đến dừng lại thân ảnh, trong miệng phát ra tiếng hống khiếu kinh người.

Long tộc thiên phú thần thông, hiện!

Theo tiếng hống khiếu vang lên, cây cối ở phụ cận bị chấn thành sụp đổ tung bay.

Cùng lúc đó, một cái thú ảnh khổng lồ xuất hiện ở phía trước bọn hắn ba trăm thước.

- Thất... Thất giai Hoàng Dực Đường Lang!

Lăng Tiếu kinh hô nói.

Ngăn ở phía trước Lăng Tiếu chính là một đầu Hoàng Dực Đường Lang, nó dài hơn 20 thước, thân thể màu xanh biếc, cánh chim màu vàng, một xanh một vàng kia lộ ra vẻ rất đặc biệt, cái đuôi mông thật to kia tựa hồ có chứa đồ vật gì đó, so sánh với những địa phương khác thì lớn hơn rất nhiều.

Trong lục nhãn kia của nó tản ra quang mang thị huyết âm lãnh, nó huy vũ hai cái móng vuốt lưỡi hái khổng lồ lại càng hàn khí bức người.

- Khí tức của Long thần tộc, đáng tiếc vẫn là hơi kém một chút, các ngươi nhanh rời đi thôi, bằng không coi như là Long tộc hậu duệ ta cũng sẽ giết.

Hoàng Dực Đường Lang chăm chú nhìn lam sắc Giao Long nói, nó tựa hồ căn bản không đem Lăng Tiếu để vào trong mắt.

Hoàng Dực Đường Lang mặc dù so với lam sắc Giao Long thì cao giai hơn, nhưng huyết mạch của lam sắc Giao Long lại tôn quý hơn so với nó, là Thần tộc huyết mạch của thú tộc bọn họ, ở dưới tình huống vạn bất đắc dĩ nó không muốn đắc tội Long tộc.

Thực lực của nó đã là Thất giai, suy nghĩ đã sớm cùng với linh thú bình thường không giống nhau.

Lam sắc Giao Long càng không ngừng tê minh, Lăng Tiếu cũng là cảm giác được nó muốn rút lui.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.