[Dịch] Thần Khống Thiên Hạ

Chương 6 : Bán vũ thân thể. (1)




- Nương, trở về đi thôi, đừng để cho bộ dạng của hai cẩu nô tài này làm ô uế mắt của người.

Lăng Tiếu kéo Mộng Tích Vân đi trở về, đột nhiên sau đó xoay người đem đại môn khóa lại.

Lăng Tiếu đem một cái túi tiền ở trong người nhét vào trong tay Mộng Tích Vân, sau đó thu lấy một cái, trực tiếp trở về phòng.

Mộng Tích Vân hai tay nắm lấy túi tiền, vẫn sững sờ nhìn thân ảnh nhi tử yếu nhược biến mất ở trong phòng phía trước.

Lăng Tiếu trở lại trong phòng, tiện tay đem túi tiền ném ở một bên, hai tay không ngừng vẩy ra, trong miệng kêu lên:

- Ta dựa vào, mới đánh hai quyền tay liền đau rồi, thân thể này thật là quá yếu đuối rồi, hoàn hảo lão tử tiên hạ thủ vi cường, nếu không cũng không nhất định có thể phế được hai tên cẩu nô tài kia.

Mới vừa rồi Lăng Tiếu lựa chọn công kích là có mục đích. Hắn hiện tại chỉ đả thông một đường kinh mạch, chỉ khôi phục một tia khí lực của người bình thường, cho nên hắn rất lý trí lựa chọn tiên hạ thủ vi cường, hơn nữa chuyên công kích bộ vị yếu ớt nhất của đối thủ.

Bất kể là ai, lỗ mũi vĩnh viễn là chỗ dễ bị thương nhất, chỉ cần một quyền nhẹ nhàng, cho dù là võ giả cũng cảm thấy chịu không được, cho nên Ma Tử ở dưới hai kích của Lăng Tiếu liền đau đến không có cách nào hoàn thủ, mà Cẩu Tị Tử kia thì thảm hại hơn, 'tiểu đệ đệ' càng là chỗ chí mạng của tất cả nam nhân, Lăng Tiếu xuống tay độc ác đem 'tiểu đệ đệ' của hắn phế ngay lập tức, mục đích đúng là muốn kinh sợ Ma Tử. Ma Tử mặc dù lỗ mũi bị thương, nếu như hắn dám liều mạng phản kháng, Lăng Tiếu không nhất đinh là đối thủ của hắn, may là Ma Tử không dám dĩ hạ phạm thượng, càng bị thủ đoạn của Lăng Tiếu hù ngã rồi, đây mới khiến cho lh nhất cử bắt lại hai người.

Trải qua vận động sáng sớm, lại thu thập hai nô tài, Lăng Tiếu một thân mồ hôi, vội vàng đánh một thùng nước đi tắm.

Sau khi tắm rửa, Lăng Tiếu lại ở trong phòng bắt đầu đả tọa, trnah thủ ở trong thời gian nhanh nhất giải khai đạo kinh mạch thứ hai. Hắn dự đoán được, hôm nay dạy dỗ hai cẩu nô tài kia, chủ tử của nó khẳng định sẽ không để yên, cho nên hắn phải tranh thủ thời gian, chỉ cần toàn bộ đả thông thập nhị chính kinh, ngưng kết nội lực, hắn cũng không sợ đối phương tìm đến cửa rồi.

Trở nên mạnh mẽ là nhiệm vụ thiết yếu hiện tại của hắn!

Một gã thiếu niên ở trần tuổi tầm đôi mươi xếp bằng trên giường, song chưởng mở ra đều đưa vào trước bụng, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt cực kỳ chuyên chú, mái tóc màu đen như mực như thác nước kia mơ hồ có thể thấy được từng sợi khói trắng, phảng phất như đang tiếp thụ xông hơi, lộ ra vẻ cực kỳ kỳ lạ.

Sau một canh giờ, thiếu niên kia chậm rãi mở mắt, song chưởng bỗng nhiên thu lại, nhảy xuống giường.

Lúc này ngoài phòng truyền tới tiếng gõ cửa 'Đông đông'.

Đi vào là phụ thân Lăng Chiến của Lăng Tiếu, trong tay hắn như cũ là nắm bầu rượu, tựa hồ bình tượu này đều chưa từng rời khỏi người hắn, vẻ mắt của hắn hơi hưng phấn mà nhìn nhi tử.

- Nghe nương của ngươi nói, ngươi đánh hai con chó bên cạnh Lăng Duệ?

Lăng Chiến tìm một cái ghế ngồi xuống liền hỏi.

Lăng Tiếu gật đầu nói:

- Vâng, cha.

Lăng Chiến chân mày cau lại, mang theo chút hưng phấn hỏi:

- Ngươi có thể trọng tân tu luyện huyền lực rồi?

Lăng Tiếu lắc đầu:

- Tạm thời còn không được, bất quá… Không cần bao lâu nữa ta nhất định có thể trọng tu huyền lực.

Ở đại lực này đem nội lực gọi là huyền lực, vậy sau này liền xưng là huyền lực đi!

- Thật!

Lăng Chiến kích động đứng lên hỏi, chợt thần sắc lại ảm đạm xuống, cười khổ nói:

- Kinh mạch bị phế, trừ khi có nghịch thiên đan dược cấp năm trở lên có lẽ còn có một tia hi vọng trọng tu kinh mạch, nếu không… Ai, Tiếu nhi, chúng ta hai cha con đều đang tự lừa mình dối người mà…!

Dứt lời Lăng Chiến ngửa mặt lên trời uống một ngụm, ý đồ dùng tinh tửu tới mê hoặc chính mình.

Lăng Tiếu nhìn phụ thân của mình ở trước mắt, song quyền nắm chặt một cái, sau đó từ từ buông lỏng nói:

- Cha, không nên nản chí, bởi vì cái gọi là liễu ám hoa minh hựu nhất thôn (hi vọng trong hoàn cảnh khốn khó), nhất định có thể một lần nữa nắm giữ vận mệnh của chúng ta.

Lăng Chiến ngẩng đầu nhìn thoáng qua nhi tử, khẽ thở dài một hơi, xoay người đi khỏi phòng ốc, chỉ để lại cho Lăng Tiếu một cái thân ảnh tịch lạc.

- Yên tâm đi lão ba, nhi tử ngươi đã xưa đâu bằng nay rồi.

Trong đại trạch viện của Ngũ trưởng lão.

Trước đình viện Tây sương phòng, một gã thanh niên mười tám tuổi mặc áo bào xanh đang huy tửu lấy kiếm kỹ

- Thanh Hồng Quán Nhật!

Ở trong miệng thanh niên kia hét lớn một tiếng, cả người giống như thương ưng nhảy lên, trường kiếm trong tay quay lại uyển chuyển, ngay sau đó hướng phía trước đâm tới, một đạo kiếm quang dài nửa thước bắn ra khí tức lẫm liệt.

Thanh niên kia ổn định hạ xuống mặt đất, thu hồi kiếm thế, trên mặt lộ ra nụ cười, phối với đôi mắt một mí kia vừa nhìn liền biết người này cũng không phải là hạng người lòng dạ rộng lớn gì.

Hắn chính là đích tôn Lăng Duệ của Ngũ trưởng lão, cũng chính là nhi tử thứ hai của tài vụ chấp sự Lăng Trùng.

Lăng Duệ vừa mới thu thế, một thị nữ dáng điệu không tệ lập tức bưng lên một chậu nước, đi tới trước mặt Lăng Duệ nói:

- Thiếu gia rửa mặt đi!

Lăng Duệ ngâm ngâm cười một tiếng, ở trên mặt thị nữ sờ soạng một cái nói:

- Tiểu Mai ngươi thật là hiểu chuyện.

- Thiếu gia ngươi thật là xấu!

Tiểu Mai thị nữ nhẹ tránh ra rồi âm thanh cười cười tránh cứ nói.

- Hắc hắc, thiếu gia vốn chính là người xấu, tối nay cửa phòng của ngươi cũng không cần đóng lại a, tối nay thiếu gia muốn đi làm chuyện xấu.

Lăng Duệ lấy ra khăn lông ở trong bòn, một bên rửa mặt, một bên cười nói.

Gương mặt phấn nộn của Tiểu Mai dâng lên màu hồng cho đến tận tai, khẽ lên tiếng:

- Vâng, thiếu gia.

Sau khi rửa mặt, Lăng Duệ tựa hồ nhớ ra cái gì đó, đối với Tiểu Mai hỏi:

- Ma Tử cùng Cẩu Tị Tử còn chưa trở lại sao?

- Còn chưa thấy trở lại!

Tiểu Mai đáp.

- Hai kẻ ngu ngốc này, làm môt ít chuyện cũng không lưu loát.

Lăng Duệ đem khăn lông ném vào trong bồn khẽ mắng.

Liền vào lúc này, ngoài cửa lảo đảo chạy vào hai người, đây nhưng không phải là Ma Tử cùng Cẩu Tị Tử sao?

Chỉ thấy hai người bọn họ, một người che mũi, một người cong eo, che ở phía dưới, vừa thấy được Lăng Duệ, mấy bước tiến lên liền quỳ gối ở trước mặt Lăng Duệ khóc lóc kể lể nói:

- Thiếu gia thỉnh làm chủ cho nô tài a…

- Xảy ra chuyện gì?

Lăng Duệ không rõ ràng cho lắm hỏi.

Ma Tử lỗ mũi đau đớn, nói chuyện cũng khó khăn, cuối cùng do Cẩu Tị Tử đứt quãng đem chuyện mới vừa rồi nói ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.