[Dịch] Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1802 : Ca sẽ đỏ mặt đấy! (1)




Hắn ý thức được mình đang ở trong lòng một nữ tử, đầu mình tựa vào thân trên của người ta, khó trách hắn ngửi thấy hương thơm say mê như vậy.

Khuôn mặt xuất hiện trước mặt hắn mang vẻ vô cùng thuần khiết khiến người ta phải say mê, đôi mắt to như mắt cá đang mở to nhìn hắn nói:

- Ngươi tỉnh rồi à, có thấy tốt hơn không?

Thanh âm oanh vàng như thần điểu đê minh, thật làm cho người ta cho cảm giác muốn nghe hoài không chán.

Loại cảm giác không linh này, Lăng Tiếu từ trước tới nay chưa từng trải qua.

Hắn nhéch miệng cười cười nói:

- Tốt.... Tốt hơn nhiều rồi, đa tạ... Đa tạ ơn cứu mạng của tiểu thư.

- Ha ha, không có gì, ta nhìn ngươi không phải người xấu, cho nên ta mới cứu mạng ngươi đó.

Thiếu nữ cười nhẹ nói.

Lăng Tiếu cảm thấy thiếu nữ này cười một tiếng, giống như trăm hoa đua nở, nhất thời sướng không gì sánh được, hắn thoáng ngây người ra.

Thiếu nữ phát hiện dị trạng của Lăng Tiếu, khuôn mặt không khỏi đỏ lên, nàng mới nhớ tới Lăng Tiếu đang tựa trên đùi nàng, vội vã để hắn nằm xuống.

Chẳng qua khi thân thể nàng khom xuống, ngược lại để vị trí no đủ đè trên mặt Lăng Tiếu .

Cảm giác ôn hương nhuyễn ngọc kia làm Lăng Tiếu không nhịn được tâm tình trở nên loạn động.

Nhưng hắn cũng không dám làm loạn, trước mặt thiếu nữ là ân nhân cứu mạng của hắn, làm sao hắn có thể làm trò đồi bại với nàng được.

- Xin hỏi bây giờ ta đang ở đâu?

Lăng Tiếu tránh ánh mắt của thiếu nữ hỏi.

Hiện tại chúng ta đang ở trên thuyền, ta cùng gia gia đang trở về thôn, còn một ngày nữa chúng ta có thể lên bờ rồi.

Chỗ hạ du của Thao Thiên Hà, ở một nơi biê giới của Hỗn Loạn chi lĩnh, có một thôn trang không biết tên.

Thôn trang này không nhiều người, vẻn vẹn chỉ có trăm nhân khẩu, nhưng mà từng người đều tương đối thuần phác nhân hậu, thấy của rơi trên đường không nhặt, đi không cần đóng cửa.

Bọn họ làm việc lúc mặt trời mọc, nghỉ ngơi lúc mặt trời lặn, cảm giác hoàn toàn là không tranh với đời.

Một gã thanh niên nhân nằm ở trên một cái đồi nhỏ, trong miệng ngậm lấy một cây cỏ nhỏ, ánh mắt nhìn gió cuốn mây bay trên không trung, chỉ cảm thấy thư thái trước nay chưa từng có.

Lăng Tiếu đi tới thôn xóm này đã là bảy ngày rồi.

Trong bảy ngày này hắn lợi dụng Khống Thần quyết bắt đầu phục hồi thần hồn của mình, nhưng mà hiệu quả lại quá nhỏ, như vậy khiến hắn rất là lo lắng.

Sau khi vừa mới hoàn thành xong đả tọa, hắn mới buồn bực mà nằm ở chỗ này nghĩ đến giải quyết vấn đề ở trước mắt như thế nào.

- Cổ Hoàng thần công chỉ là có thể tu phục thân thể, không thể tu phục thần hồn, vốn dĩ Khống Thần quyết có thể đem thần hồn phục hồi, nhưng mà nó thiếu hụt một quyển cuối cùng, khẩu quyết cũng không đầy đủ, không cách nào phục hồi được thần hồn đã trở thành huyết nhục!

Lăng Tiếu ở trong lòng thầm nghĩ nói, ngừng một chút hắn lại nghĩ:

- Trừ phi có Cửu giai Thần thảo hoặc là đan dược để tu phục thần hồn, bằng không không biết khi nào mới có thể tốt được a!

Khống Thần quyết phân thành ba giai đoạn, liệu thương thiên cũng phân làm ba giai đoạn, Lăng Tiếu đã thành tựu thần hồn cho nên khẩu quyết của hai giai đoạn trước căn bản không cách nào phục hồi được, đây mới là chỗ mà Lăng Tiếu bất đắc dĩ.

Hiện tại tu vi của hắn tương đương với hoàn toàn biến mất, giống như là phế nhân, không thể phi hành chiến đấu, còn may có thân thể tương đương với Bán Thần Vương, cũng không phải là không có nửa điểm năng lực tự vệ.

Ở trong dược đỉnh của hắn vẻn vẹn chỉ có hai ba gốc Cửu giai thần thỏa, đây chính là thứ mà hắn ở trong giao dịch chợ đen đấu giá được.

Nhưng mà thần thảo này đối với thần hồn có tác dụng không lớn, mà tầng cao nhất của dược đỉnh thì phải tới cảnh giới Thần Vương mới có thể mở ra, bằng không không thể trao đổi thần thảo phục hồi thần hồn.

Bây giờ hắn cũng là không có biện pháp.

Trừ phi là trở lại Liệt Viêm thương minh, mới có thể lấy được thần thảo này.

Đang ở lúc Lăng Tiếu đang suy nghĩ, một đạo thanh âm giống như bách linh điểu khiếu ở không xa truyền lại:

- Lăng Tiếu ca ca, ngươi làm sao lại chạy đến chỗ này rồi, chõ này nhưng là thường xuyên có linh thú lui tới, ngươi lại không có biện pháp động võ, đây là rất nguy hiểm!

Chỉ thấy ở không xa có một nữ tử ăn mặc giản dị chạy đến, khuôn mặt nàng như tinh điêu, trên khuôn mặt mang theo nụ cười thuần chân giống như là trẻ con, để cho người ta có một loại cảm giác ngây thơ không thôi.

Thiếu nữ này gọi là Tiêu Linh, chính là nàng đã cứu Lăng Tiếu một mạng.

Lăng Tiếu nghe nàng nói qua, lúc đó nàng ở trong Thao Thiên Hà phát hiện ra hắn.

Lăng Tiếu bị sóng nước cuốn tới, Tiêu Linh nhất thời tò mò, đã bảo gia gia của nàng đem Lăng Tiếu vớt lên.

Nghe Tiêu Linh nói, thân thể khi ấy của Lăng Tiếu đã rữa nát không chịu nổi, đổi là thường nhân căn bản không thể nào còn sống, nhưng mà hắn vẫn còn có một hơi thở.

Cũng bởi vì như thế, Tiêu Linh liền đút cho Lăng Tiếu liệu thương tuyền dịch, mới bảo vệ được một mạng của hắn.

Lăng Tiếu đối với Tiêu Linh là cảm kích từ tận đáy lòng, mà thông qua hai ngày tiếp xúc, hắn phát hiện Tiêu Linh ở trong tất cả những cô gái hắn gặp qua là thuần chân cùng thiện lương nhất.

Nàng không hiểu được bất kỳ đấu đá với nhau nào, không hiểu được bất kỳ tâm tư tiềm ẩn gì, giống như là một hài tử luôn luôn không hề có dục vọng.

Loại cảm giác này để cho Lăng Tiếu cảm thấy vô cùng thư thái, hắn đối với nàng cũng là cực kỳ có hảo cảm, đó là hảo cảm thuần túy mà không phải là loại dục vọng chiếm hữu đem nàng đẩy ngã kia.

Hắn chưa từng sinh ra nửa phần ý tiết độc đối với nàng.

- Cũng là quá nhàn rỗi, đi qua bên này thông thoáng một chút!

Lăng Tiếu nhìn Tiêu Linh cười nói.

- Ừ, như vậy cũng tốt, dù sao thân thể của ngươi cũng rất tốt, so sánh với thân thể của Nhị Lăng ở trong thôn còn rắn chắc hơn, gia gia nói mệnh cách của ngươi cứng rắn, ta chỉ là lo lắng sẽ có linh thú đi tới, cho nên lại đây xem một chút, bất quá ngươi yên tâm, Linh nhi có thể giúp Lăng Tiếu ca ca đuổi đi linh thú!

Tiêu Linh rất cao hứng nói với Lăng Tiếu.

- Ha hả, Linh nhi muội muội thật là lợi hại, khó trách người trong thôn đều thích ngươi như vậy!

Lăng Tiếu trêu ghẹo nói.

- Ừ, vậy Lăng Tiếu ca ca ngươi không thích Linh nhi sao?

Tiêu Linh dùng đôi mắt to nhìn chằm chằm vào Lăng Tiếu rất là nghiêm túc hỏi.

Lăng Tiếu sẽ không hướng về phương hướng khác suy nghĩ, lập tức nhẹ sờ sờ đầu nàng nói:

- Đương nhiên là thích rồi, ai bảo Linh nhi ngươi xinh đẹp khả ái như vậy, lại là ân nhân của ta!

- Đáng ghét, chớ đụng vào đầu của nhân gia!

Tiêu Linh nghiêng đầu một cái lớn tiếng nói, tiếp theo nàng lại nói:

- Ta cũng thích Lăng Tiếu ca ca, ngươi cười trở nên rất đẹp!

- Khái khái, đừng khen ca ca như vậy, ca sẽ đỏ mặt đấy!

Lăng Tiếu ho nhẹ một cái nói.

- Nào có, ta có thấy ca ca đỏ mặt đâu? Ngược lại còn có chút tái nhợt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.