Nó vừa dứt lời một đạo lực lượng bổn nguyên mộc thuộc tính tinh thuần đánh vào đan điền của Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu cảm thấy kinh mạch toàn thân trướng lên, cảm giác năng lượng nhồi đầy kinh mạch và đan điền chấn động.
Lăng Tiếu không kịp nghĩ nhiều, lập tức ngồi xuống hấp thu lực lượng mà Bất Tử thụ truyền lại.
Mà Ngọc Nhu Phỉ cảm giác được lực lượng của Lăng Tiếu bành trướng tăng lên thì ngây ngốc.
Ngọc Nhu Phỉ làm thế nào cũng không nghĩ ra Lăng Tiếu vào lúc này còn tăng trưởng lực lượng, ban đầu là đầu mới vào Thánh giả thấp giai, bây giờ đang đột phá trung giai.
Nàng nghĩ mãi mà không rõ đang xảy ra chuyện gì.
Phải biết rằng đạt tới Thánh giả thì cần tích lũy lực lượng phi thường khổng lồ, thực sự không có thời gian dài lâu thì khó tăng lên, cho dù là người có thiên phú cực kỳ xuất sắc cũng cần thời gian dài mới đột phá dược.
Trừ khi phải dùng thiên tài địa bảo, đan dược hoặc linh thảo mới có thể tăng lên thật nhanh.
Nhưng mà Lăng Tiếu vẫn ở bên cạnh nàng, chỉ thấy một điểm lục mang chui vào mi tâm của hắn, sau đó hắn ngồi xuống.
- Gốc linh thụ kia là kỳ vật gì, tại sao có thể giúp Lăng Tiếu tăng trưởng lực lượng, hẳn là Lăng Tiếu dựa vào biện pháp này cho nên chỉ vài chục năm là đạt tới Thánh giả cảnh?
Ngọc Nhu Phỉ suy đoán..
Nếu Lăng Tiếu nghe lời này khẳng định sẽ kêu oan!
Tuy nói hắn thu được kỳ ngộ nên thực lực bành trướng, nhưng có không ít là do hắn khắc khổ tu luyện mới có được, huống hồ có một ít kỳ ngộ cần trải qua cục diện cửu tử nhất sinh mới thu được, không có chỗ mưu lợi quá nhiều.
Lăng Tiếu bây giờ không có thời gian giải thích với nàng.
Hắn vận chuyển Độc Tôn Quy Nguyên Công chuyển hóa lực lượng này thành năm loại thuộc tính, su đó hấp thu luyện hóa toàn bộ
Lăng Tiếu kiêm tu năm loại thuộc tính, năng lượng cần tiến giai cũng cao hơn người khác vài lần.
Dùng năng lượng cực lớn Bất Tử thụ truyền tới cũng đủ cho Thánh giả bình thường tiến thêm một giai, thế nhưng mà Lăng Tiếu tiêu hóa xong lực lượng này chỉ mới đạt tới Thánh giả thấp giai đại thành mà thôi, còn kém Thánh giả thấp giai đỉnh phong một đoạn ngắn.
Đây cũng là nhờ Lăng Tiếu tại tầng năm hấp thu lực lượng thiên hỏa tăng lên không ít, hơn nữa còn nhờ lực lượng này mới đạt tới lực lượng như vậy.
Lăng Tiếu cũng có chút bất mãn, còn trách móc Bất Tử thụ nên truyền thêm nhiều một chút.
Bất Tử thụ cảm thấy buồn bực, nó thật vất vả vừa mới tiến một giai, trở thành thánh thụ cấp chín, nó tặng lực lượng cho Lăng Tiếu đã rất khổng lồ, bây giờ còn bị chê là ít.
Nó dứt khoát chọn không đếm xỉa, ngâm mình trong tinh thần dịch của Lăng Tiếu ôn nhuận bản thân.
Thân cây của nó lúc này xanh tươi cường tráng, trong suốt như mực, lộ ra dáng vẻ bất phàm và thần kỳ.
Dùng năng lực của nó bây giờ tạo ra vạn niên thụ chập và vạn năm thụ quả cùng với Bất Tử căn dược hiệu tăng lên mấy lần.
Nếu Lăng Tiếu biết rõ chỉ sợ không nhịn được đè ép nó.
- Ha ha, xem ra tiểu tử này cơ duyên quá nghịch thiên, chưa qua ba mươi năm đã khôi phục không ít, càng tiến thêm một bước, lão phu không có nhìn lầm a!
Lục Ông ở trong thức hải của Lăng Tiếu nói thầm.
Bất Tử thụ trở về và Lăng Tiếu cùng Ngọc Nhu Phỉ tiếp tục đi tới tầng tiếp theo.
Không gian tầng thứ bảy là không gian bằng vàng, áp lực không gian vặn vẹo ở đây khiến người ta không thở nổi.
Cũng may bọn họ khôi phục năng lực phi hành, không cần phải đi bộ nữa.
Trong không gian kim thuộc tính này tràn ngập nguy cơ, cho dù là một lưỡi đao sắc bén bình thường cũng có thể so sánh với Thánh giả cao giai, càng không ngừng giảo sát bọn họ.
Trong chỗ này Lăng Tiếu cùng Ngọc Nhu Phỉ đều không biện pháp mưu lợi, chỉ có thể dựa vào thực lực ngạnh kháng đi qua.
Thân thể của Lăng Tiếu có thể so với thánh khí cao giai, phòng ngự tương đối kinh người, nhưng mà đối mặt với kim nhận vẫn ăn không ít khổ, trên người có huyết dịch màu vàng không ngừng tung tóe ra, ngay cả long lân cũng rơi xuống không ót.
Hắn cầm Kim Long Thương trong tay và dùng lực lượng chiến đấu cường đại, dùng ý chí kiên cường không khuất phục nén đau đớn đi lên, một đường dũng mãnh tiến tới.
Ngọc Nhu Phỉ thân là Thánh giả đỉnh phong, nhưng mà thân thể của nàng không cường đại như Lăng Tiếu, còn may có vệ giáp phòng ngự cao giai ở đây, nhưng mà nàng không ránh được bị thương, cánh tay ngọc có vết thương thấy xương, nhìn qua cực kỳ đáng sợ.
Sau khi trải qua nhiều lần phục dụng đan dược khôi phục thương thế, rốt cuộc hai người cũng vượt qua dãy đất nguy hiểm nhất.
Trên đường đi hai người cũng có thu hoạch.
Kim Cương Thạch, đây là một trong những tài liệu trân quý luyện chế thành khí, so với Hắc Mặc Thạch lấy được ở tầng thứ tư còn trân quý hơn nhiều.
Mà tài liệu kim thuộc tính rất khó tìm, hơn nữa trình độ cứng rắn còn cao hơn Hắc Mặc Thạch, Vạn Niên Huyền Thạch... Các loại tài liệu.
Trừ thu được Kim Cương Thạch ra, Lăng Tiếu còn thu được một đoàn lực lượng kim bổn nguyên tinh thuần, "Kim nguyên khí" !
Kim nguyên khí này không kém gì Vạn Niên Địa Tâm Tuyền, nó với võ giả và linh thú kim thuộc tính là bảo vật khó cầu.
Đối với võ giả thấp giai hoặc linh thú luyện hóa được một tia này, thực lực tuyệt đối sẽ tăng lên mấy lần, hơn nữa không có tác dụng phụ. Lại có thể cải thiện kim thể chất.
Công hiệu của nó hấp dẫn người bực nào.
Chuyện này khiến Lăng Tiếu cười không khép miệng lại được.
Nếu như hắn trực tiếp hấp thu luyện hóa kim nguyên khí này thì thực lực sẽ tăng lên Thánh giả trung giai.
Nhưng mà Lăng Tiếu không làm như vậy, đoàn kim nguyên khí vốn này vốn không nhiều lắm, hắn muốn giữ lại cho Kim Sắc Lang Vương tiến giai, một bộ phận là cho nữ nhân Thải Hà Nguyệt, nhi tử Phượng Lăng Thiên cùng với huynh đệ Diệp Vân Phong của mình dùng.
Bọn họ có thể chất kim thuộc tính, kim nguyên khí dùng trên người bọn họ mới có công hiệu lớn nhất.
Lăng Tiếu có ba kỳ vật hỗ trợ, hắn căn bản không sợ mình không tiến giai được, đây chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.
Phía sau vẫn còn hai tầng nữa, nói không chừng còn có kỳ vật giúp hắn tiến giai.
Nhưng mà nói trở lại, hắn suy nghĩ Thánh giả từ Linh Nguyên đại lục đi tới Thiên Vực chẳng lẽ đều thu được nhiều bảo vật như hắn sao? Hắn cảm thấy phi thường có khả năng
Tới trước bình chướng không gian tầng tám, Lăng Tiếu có Cổ Hoàng Thần Công trợ giúp nên vết thương đã khép lại.
Ngọc Nhu Phỉ dù là Thánh giả đỉnh phong, nhưng lunaj tốc độ chữa thương kém Lăng Tiếu quá nhiều.
Nàng phục dụng không ít đan dược mới dần dần khôi phục như cũ.
- Vì sao đi ra?
Lăng Tiếu hoàn toàn đau lòng nhìn qua Ngọc Nhu Phỉ hỏi.
Ngọc Nhu Phỉ bướng bỉnh nói:
- Ngươi nên chiếu cố cho ngươi đi.
Dù thế nào thực lực của nàng vẫn trên Lăng Tiếu, vào lúc gặp phải nguy cơ lại không có thong dong bình tĩnh như Lăng Tiếu, thật sự khiến nàng buồn bực.
- Ân, thật không nên miễn cưỡng, luận chiến lực có lẽ ta không bằng ngươi, nhưng mà luạn thủ đoạn bảo vệ tính mạng, ngươi nhất định không bằng ta, điểm này ngươi không nên phủ nhận!
Lăng Tiếu cường diệu, hắn ngừng một chút.