[Dịch] Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1562 : Kẻ địch lại xuất hiện. (2)




Lý Tử Cương âm thầm nghĩ ở trong lòng

- Tiểu tử này lại lợi hại như thế sao!.

Lý Tử Cương không dám khinh thường , lực lượng toàn thân bộc phát ra ngoài, lực lượng không gian Thánh Giả vận dụng khá tuyệt diệu. Những quả núi băng tựa như rơi ra từ các vết rách không gian, chèn ép Lăng Tiếu cùng với Chân Long tuyệt thế do hắn tạo ra rồi bao bọc ở trong đó. Các núi băng càng không ngừng va đập vào nhau.

- Rầm rầm!

Lăng Tiếu bị những quả núi băng này nện đến đầu óc choáng váng, chỉ là trên người lại không hề bị thương tổn lớn nào.

Lăng Tiếu quơ Kim Long Thương, từ giữa những núi băng này chọc ra một con đường.

Cùng lúc đó, ngón tay hắn đột nhiên điểm một cái về hướng tới Lý Tử Cương.

- Tam Phân Thần Chỉ Đoạn Ngọc Phân Kim!

Một Chỉ này chính là ngưng tụ tất cả lực lượng của Lăng Tiếu, hơn nữa vẫn còn ẩn chứa năng lượng Thiên Hỏa.

Chỉ mang xé rách không trung, uy lực bá đạo dị thường.

Lý Tử Cương cũng không kịp tránh né, chỉ là ngưng tụ thành tảng lớn băng tinh để chắn trước người mình.

Có điều là những băng tinh này căn bản không đáng để ý, trực tiếp bị năng lượng chỉ mang xuyên thủng, áp sát trước ngực của lão.

Cuối cùng, lão dùng Hộ Minh Kình mới ngăn cản được năng lượng một Thần Chỉ này, thế nhưng vẫn cứ bị năng lượng cường đại kia chấn cho bay ngược ra thật xa, một ngụm máu tươi phun tới.

May là lão cũng không bị Thiên Hỏa dính vào, bằng không lão cũng không chỉ phun ra một ngụm huyết đơn giản như vậy.

Lăng Tiếu thừa cơ truy kích, Kim Long Thương càng không ngừng múa vù vù, những con Chân Long tuyệt thế xuất hiện gầm gừ vang xa vạn dặm, rung động thiên hạ.

Những Chân Long khí sắc bén này cũng không ngừng công kích tới Lý Tử Cương.

- Rầm rầm!

Âm thanh đáng sợ oanh tạc màng nhĩ không dứt.

Lý Tử Cương bị đánh cho thập phần khó chịu. Chính mình đường đường một người Thánh Giả tuyệt thế, lại bị một người Cao Giai Huyền Đế đánh cho không còn lực để đánh lại chút nào. Chuyện này nếu mà truyền ra ngoài, gương mặt già nua này cũng không biết giấu vào chỗ nào nữa.

- Tiểu tử, ngươi chọc giận bản thánh, nhất định phải đóng băng ngươi trọn đời !

Lý Tử Cương tức giận quát một tiếng, lão né tránh thoát khỏi công kích của Lăng Tiếu, thu hồi vũ khí của mình lại. Rồi song chưởng đồng thời xòe ra, những lớp băng hàn khí liền nhằm hướng tới Lăng Tiếu mà bao bọc phủ kín.

Những băng hàn khí này phong tỏa Lăng Tiếu ở trong đó, cuối cùng lại bắt đầu ngưng tụ thành băng tinh, làm đông lạnh đóng băng thân thể cực kì mạnh mẽ của Lăng Tiếu.

Chỉ trong chốc lát đó, Lăng Tiếu tựa như một khối băng điêu khắc , bị đông lại ở trong một quả núi băng , vô phương nhúc nhích.

Nhưng Lý Tử Cương không cho rằng cứ như vậy là có khả năng hoàn toàn vây kín Lăng Tiếu. Lão càng không ngừng kết tay làm ấn, càng không ngừng hút vào băng hàn khí từ không gian xung quanh mà giáng xuống, từng tầng từng tầng núi băng bắt đầu trở nên dày cộp rắn chắc hơn.

Quả núi băng vốn chỉ không quá mấy chục thước , dần dần đã biến thành quả núi băng cao gần hai ba trăm thước , xem ra thập phần đồ sộ hùng vĩ.

- Ha ha, mặc dù chiến lực của ngươi không kém, chính là muốn mơ tưởng đấu cùng các Thánh Giả chúng ta thì vẫn còn kém xa!

Lý Tử Cương sảng khoái mà cười nói.

Tin tưởng Lăng Tiếu bị đóng băng một đoạn thời gian, thì tuyệt đối sẽ bị đoạn tuyệt sức sống hoặc trở nên vô cùng suy yếu. Đến lúc đó còn không phải tùy ý bọn họ ức hiếp sao?

Chỉ là khi tiếng cười của lão vừa mới ngớt, cả quả núi băng to vài trăm thước nạy lại bắt đầu hòa tan thu nhỏ.

Lăng Tiếu người mang Thiên Hỏa, thì làm sao lại sợ đóng băng. Huống hồ chính hắn cũng là người mang Băng thuộc tính, coi như bị đóng băng cũng sẽ không có quá nhiều thương tổn.

Thiên Hỏa bùng phát dữ dội, núi băng dày vài trăm thước này nhanh chóng liền tan rã mà không tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu đồng dạng thu hồi vũ khí, Cửu Dương Phần Thiên Quyền mang theo ngọn lửa Chí Dương nện thẳng về hướng tới Lý Tử Cương.

Mỗi một quyền của Lăng Tiếu đều ẩn chứa các loại Chí Dương Chi Hỏa không đồng nhất , uy lực đủ sức để Phần Thiên khiến biển cả bốc hơi, bá đạo dị thường.

Lý Tử Cương tu luyện Băng thuộc tính, ghét nhất chính là loại Chí Dương Chi Hỏa. Cũng may thực lực của lão so sánh Lăng Tiếu cường đại hơn vài phần, bằng không thì không cách nào có lực để chống đỡ.

Chính là, lão vẫn đánh giá thấp sức chiến đấu đáng sợ của Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu dùng Vô Cực Phân Thân Thuật tổng cộng hóa thành bốn mươi tám đạo nhân ảnh, trong cùng một lúc nện thẳng về hướng tới Lý Tử Cương.

Lý Tử Cương tung ra mỗi một chưởng đều là mang theo uy năng khủng bố đạp vỡ không gian, tất cả đều là nện về hướng tới những phân thân này của Lăng Tiếu.

Đại bộ phận phân phân của hắn đều bị phá hủy, nhưng duy độc chân thân của Lăng Tiếu đã đến gần bên cạnh lão.

- Ta xem ngươi chết như thế nào.

Lăng Tiếu quát lớn một tiếng, song chưởng nhuộm ngọn lửa tím biếc hừng hực đánh thẳng về hướng tới ngực Lý Tử Cương.

Hai vầng mặt mặt trời tím biếc , mang theo năng lượng làm cho người ta khó có thể tới gần đã đốt cháy mọi thứ chung quanh. Tất cả không khí đều biến thành chân không.

Lý Tử Cương phản ứng cũng cực nhanh. Vào lúc nắm đấm của Lăng Tiếu còn chưa tới, những tầng băng tinh đã kịp ngưng tụ lại trước người lão, hình thành một lớp phòng ngự chắc chắn nhất.

- Bang bang!

Ngọn lửa như mặt trời của Lăng Tiếu nện ở trên lớp băng tinh phòng ngự của Lý Tử Cương, Thiên Hỏa trong nháy mắt đã bao bọc Lý Tử Cương vào trong đó. Những băng tinh này không đến một khoảnh khắc chốc lát đều bị Thiên Hỏa đốt cháy đến tan rã.

Lý Tử Cương kinh hãi. Lúc này lão mới ý thức được Lăng Tiếu phát huy ra ngọn lửa Hỏa Diễm tuyệt đối không phải loại thông thường, mà là Thiên Hỏa không có gì không đốt được.

Lý Tử Cương vội vàng bứt ra mà lui thật nhanh, chính là Lăng Tiếu cũng toàn lực triệu hoán năng lượng Thiên Hỏa Châu trong Thức Hải.

Những tảng lớn biển lửa gắt gao quấn quanh Lý Tử Cương. Băng tinh và Hộ Minh Kình của lão căn bản đều không làm nên chuyện gì, lần lượt bị đốt cháy từng lớp.

Chỉ cần Lăng Tiếu lại luyện thêm kình đạo, phá được một tầng phòng ngự cuối cùng của Lý Tử Cương , một khi lão đã dính vào Thiên Hỏa thì khẳng định là phải chết không nghi ngờ.

Lý Tử Cương là Thánh Giả, tốc độ vốn cũng nhanh chóng. Nhưng mà Lăng Tiếu cũng là người mang Phong thuộc tính, lại đã tăng chiến lực lên mấy chục lần, nên lão căn bản khó có thể thoát khỏi được.

- Cho dù chết cũng muốn ngươi chôn cùng!

Lý Tử Cương nổi khùng nói một tiếng, lão muốn xuất tuyệt chiêu liều mạng khiến Lăng Tiếu chết theo.

Chính là, ở phía sau lại có một sấm chớp từ trên trời giáng xuống, một đạo lôi điện sấm chớp cực lớn nện ầm ầm về hướng tới Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu kêu một tiếng quái dị, muốn né tránh đã là không còn kịp rồi.

- Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!!

Lăng Tiếu bị Lôi Điện Chi Lực lới lao này nện bay ra thật xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.