- Rồi hãy nói sau. Nếu đã đến , liền đi vào xem một chút. Có thể cứu được hay không thể cứu thì ta cũng không dám bảo đảm, nàng cũng đừng quá trông cậy vào !.
Lăng Tiếu đây là nói trước đôi lời nhắc nhở, để tránh khỏi người ta cho là hắn thật sự nắm chắc trăm phần trăm.
Hoa Phiêu Nguyệt có hơi hơi thú thực liền mang theo Lăng Tiếu vào Truyền Thâu Trận để chuyển đến trọng địa bên trong Vạn Hoa Tông.
Bên trong Vạn Hoa Tông tự nhiên cũng là một chốn tuyệt đẹp vạn hoa tranh nhau khoe sắc.
Đưa mắt nhìn khắp , đây quả là một biển hoa. Các loại hoa cỏ tranh nhau khoe sắc, lại có ong mật bướm màu sặc sỡ múa lượn, con suối róc rách cuốn trôi, đàn cá tung tăng bơi lội, chim thú thi thoảng chạy vụt đi hót vang. Quả nhiên là một chốn Tiên Cảnh giữa nhân gian.
Ở trong xứ sở của biển hoa này, nếu mà lại có thêm mấy mỹ nữ nhẹ nhàng múa lượn, thì nơi này tuyệt đối có thể nói là một chốn tuyệt vời kinh động thế gian.
Chỉ là Lăng Tiếu đã nhìn lướt qua bốn phía một lần, ngay cả bóng dáng đều không hề phát hiện ra một người nào.
Hoa Phiêu Nguyệt tựa hồ nhìn ra tâm tư của Lăng Tiếu, nên ở một bên giải thích
- Đại bộ phận đệ tử của tông phái chúng ta đều được phái đi tìm Bát Phẩm Luyện Dược Sư , mọi người đều ở trong hoa điện bên kia để trông nom.
Lúc này Hoa Phiêu Nguyệt nào có nửa phần nụ cười, tất cả đều là vẻ u buồn.
- A, ta chỉ là tán thưởng khen ngợi một phen hoa cỏ nơi này !
Lăng Tiếu mặt đỏ bừng, không phủ nhận chính mình bị người khác nhìn thấu tâm tư.
Hoa Phiêu Nguyệt đi nhanh ở phía trước dẫn đường, lại vừa nói thêm
- Muội gạt huynh đến đây cũng là một cách do không có biện pháp. Muội sợ huynh sẽ cự tuyệt lời thỉnh cầu của mình. Cho dù lần này huynh có thể cứu lại lão Tông chủ của muội hay không , Phiêu Nguyệt đều sẽ vô cùng cảm kích.
Nàng nói như vậy chỉ là khiến cho trong nội tâm mình không còn áy náy nữa, quả thật là nàng đã lừa Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu không có nói tiếp theo lời của nàng, ngược lại là nói sang chuyện khác
- Thành thật mà nói thì lão Tông chủ của các ngươi không phải chỉ là trúng độc đơn giản như vậy chứ?
Hoa Phiêu Nguyệt kinh ngạc liếc mắt nhìn Lăng Tiếu, do dự một chút rồi vẫn nói chi tiết
- Bị trọng thương trước, mới trúng độc sau. Do đó khó có thể áp chế độc thế lan tràn .
- Khó trách, nếu như chỉ là đơn giản trúng độc, ta nghĩ với thực lực của lão nhân gia thì việc cầm cự cho đến khi được cao nhân tới cứu không là vấn đề.
Lăng Tiếu khẽ thở dài.
Một nhân vật có thể bỡn cợt cùng Bát Giai Bách Độc Ngô Công , ít nhất là có thực lực Thánh Giả. Coi như là đơn thuần trúng độc, khẳng định có khả năng áp chế độc tính , chờ đợi Bát Phẩm Luyện Dược Sư tới cứu. Thế nhưng hiện tại lại chỉ có thời gian bảy ngày để giữ mạng sống, vậy thì cũng không phải là trúng độc đơn giản như vậy.
Xuyên qua biển hoa, đi tới một căn nhà trúc đẹp đẽ tinh xảo , đến nơi này rốt cục cũng nhìn thấy một ít nữ nhân đi lại.
Liên tiếp cũng có nữ nhân tiến lên ân cần thăm hỏi Hoa Phiêu Nguyệt, càng có mấy người lão bà tìm hỏi Hoa Phiêu Nguyệt mang về đây nam nhân trẻ tuổi là có ý tứ gì.
Bọn họ cho là Hoa Phiêu Nguyệt vào lúc này có tình cảm với nam nhân này, mang nam nhân này quay về tông. Đó tuyệt đối là chuyện không thể tha thứ.
Hoa Phiêu Nguyệt chỉ có thể giải thích một lượt đối với các bà, cuối cùng đến lúc đã biết thân phận của Lăng Tiếu thì mọi người lại bắt đầu trở nên cung kính.
Tất nhiên Lăng Tiếu cũng là thủ lãnh của thế lực lớn, có thân phận ngang hàng cùng Tông chủ Vạn Hoa Tông. Không phải tùy tiện một người nào cũng có thể bất kính đối với hắn. Huống hồ lần này Lăng Tiếu tới đây là để hỗ trợ.
- Đắc tội nhiều với Lăng Cung Chủ , xin ngài thông cảm!
Lão bà ở đây liền chắp tay nói với Lăng Tiếu.
- Không có việc gì, ngươi không cần nói xin lỗi.
Lăng Tiếu rộng lượng khoát tay đáp.
- Tần trưởng lão, hiện ở trong điện có người nào đã đến đây ?
Hoa Phiêu Nguyệt hỏi.
- Mấy người Thất Phẩm Luyện Dược Sư trong phạm vi Vạn Hoa Tông chúng ta đều đã mời tới, còn có hai vị Thái Thượng trưởng lão Hồi Thiên Tông cùng với Mộc gia lão gia chủ.
Bà lão kia đáp.
- Như thế là tốt rồi, tin tưởng với thực lực của các vị đại sư bọn họ , nhất định có khả năng cứu được lão Tông chủ!
Hoa Phiêu Nguyệt gật đầu đáp.
Lăng Tiếu quả thật không nghĩ tới Vạn Hoa Tông chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã mời được nhiều người như vậy đến đây. Vị lão Tông chủ này có địa vị tại Vạn Hoa Tông quả nhiên là không phải tầm thường.
Ngay sau đó, Hoa Phiêu Nguyệt lại mang theo Lăng Tiếu bay vào tới bên trong.
Ở chỗ sâu đằng sau nhà trúc có một tòa điện phủ diễm lệ, điện phủ này đúng là Hoa Điện của Vạn Hoa Tông.
Ở bốn phía Hoa Điện này đều đứng đầy người, mọi người đều là nữ nhân xinh đẹp như hoa. Có điều gương mặt bọn họ chỉ thấy vẻ lo lắng, không có nửa phần vui tươi.
Đến khi thấy Hoa Phiêu Nguyệt mang theo một nam nhân đến , mọi người đều lộ ra vẻ mặt không giải thích được.
Trươớc khi vào trong điện , một người nữ nhân đúng là sánh được cùng Hoa Phiêu Nguyệt vội vàng đi ra hỏi
- Làm sao tiểu muội ngươi đã trở về, không phải cho ngươi đi mọi nơi tìm người sao?.
Thiếu nữ này tướng mạo mọi thứ đều không thua gì Hoa Phiêu Nguyệt, còn có ba phần rất giống. Một bộ áo trắng trên người, đã tôn lên vóc dáng hoàn mỹ vẽ bề ngoài quả là mê người.
Nàng đúng là tỷ tỷ của Hoa Phiêu Nguyệt, một đóa hoa đẹp khác của Vạn Hoa Tông - Hoa Phi Tuyết.
Cùng với Hoa Phi Tuyết từ phía sau đi ra một người nam nhân. Hắn không che dấu chút nào lòng ái mộ đối với 'Tuyết Nguyệt' song hoa. Đến khi ánh mắt nhìn vào Lăng Tiếu thì mắt liền nhướn lên, khó nén nổi địch ý lộ rõ.
- Tỷ, tỷ còn nhớ rõ người ta sao?
Hoa Phiêu Nguyệt chỉ vào Lăng Tiếu ở một bên mà hỏi Hoa Phi Tuyết.
Lúc này, Hoa Phi Tuyết mới chú ý tới sự tồn tại của Lăng Tiếu.
- Là ngươi!
Hoa Phi Tuyết khẽ che cái miệng nhỏ nhắn mà thở nhẹ, trong mắt nhung lộ ra vài phần vẻ kinh ngạc.
- Hiếm khi lại có mỹ nữ còn nhớ ta, thật sự là vinh hạnh của Bổn cung!
Lăng Tiếu khẽ vuốt vuốt đầu mũi mà cười nói, trong lòng hắn thầm than
- Thật là một đôi tỷ muội xinh đẹp!.
- Lăng... Lăng Cung Chủ, xin mời mau vào bên trong. Ngài có thể đại giá quang lâm Vạn Hoa Tông chúng ta , thật sự là chuyện vui bất ngờ
Gương mặt lạnh lùng kia của Hoa Phiêu Nguyệt hé ra nụ cười nhiệt tình mà mời mọc.
- Ta tưởng là ai, thì ra là Lăng đại sư, thật sự là đã lâu không gặp!
Nam nhân ở bên cạnh Hoa Phiêu Nguyệt mở miệng chào.
Hắn hiển nhiên cũng nhận ra Lăng Tiếu, nhưng mà hắn tựa hồ có hơi bất kính đối với Lăng Tiếu , lại còn mang theo địch ý khó có thể che dấu.
Ánh mắt của Lăng Tiếu nhìn vào nam nhân kia mà cảm giác có hơi nhìn quen mắt, nhưng mà lại nhớ không nổi đã gặp ở đâu , lúc này mới hỏi