Về sau lại nghe nói Lăng Tiếu bị Cổ gia hạ Cổ Sát Lệnh, hơn nữa hắn còn biến mất ở Dược Đô.
Ô Phục cho rằng Lăng Tiếu có lẽ đã xảy ra bất trắc gì đó nên trong lòng cũng cảm thấy tiếc nuối thay Lăng Tiếu.
Không ngờ, gần đây lại liên tục truyền ra các chuyện kinh người mà Lăng Tiếu làm ở Phong Vân Thành.
Trước phá tử vong chi mê của Phong Vân Thành, càng lấy một địch vạn, chém giết dong binh liên quân, không lâu lại dẫn người ngăn giết mấy vạn linh thú, càng chém giết Huyền Đế Cổ gia và sát thủ Sát Thiên.
Trong lúc nhất thời, Lăng Tiếu uy phong vô lượng, chấn động mỗi mọi ngóc ngách Trung Vực.
Ô Phục cũng cực kỳ kinh ngạc, cuối cùng trải qua một phen đắn đo nghiêm túc, hắn vẫn đến Phong Vân Thành.
Hôm nay Lăng Tiếu mới lập thế lực, nhất định là lúc đang cần người, hắn nếu đến đầu nhập không thể nghi ngờ là đưa than trong ngày tuyết, hẳn Lăng Tiếu sẽ không cự tuyệt.
Cũng chính vì thế, mới có một màn Ô Phục quỳ trước Lăng Tiếu như giờ.
Lần này hắn mang theo thành ý thật tình đến
Bằng không, dùng thân phận thất phẩm Luyện Dược Sư của hắn cũng không đến mức phải quỳ xuống hành lễ với Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu nhìn Ô Phục hiện giờ, tâm tình quả thật không giống nữa, thấy hắn thành ý như thế, trong lòng của hắn đã động.
- Ô đại sư ngươi không cần như thế, ngươi làm vậy sẽ hại chết tiểu tử đấy!
Lăng Tiếu cực kỳ khách sáo đỡ Ô Phục đứng lên.
Ô Phục kiên trì quỳ nói ra
- Kính xin Lăng thành chủ cho Ô Phục đi theo!
Lăng Tiếu nói:
- Luyện Dược Sư xuất sắc như Ô đại sư, vô luận gia nhập bất luận thế lực nào cũng tôn sùng như khách quý, vì sao giờ lại muốn đầu nhập vào tiểu tử chứ!
Quả thực, dùng thân phận Ô Phục, mặc kệ đi đến bất cứ tông môn, gia tộc nào cũng đều được cung phụng..., hắn cũng không hiểu Ô Phục sao lại hồi tâm chuyển ý nữa.
Ô Phục nghiêm mặt nói:
- Ta nguyện ý đi theo Lăng thành chủ có hai lý do lớn, thứ nhất là Lăng thành chủ có ân cứu mạng Ô Phục ta, Ô Phục ta vô cùng cảm kích, thứ hai là Lăng thành chủ trẻ tuổi như vậy là là thất phẩm Luyện Dược Sư, dùng thiên tư của Lăng thành chủ ngày sau muốn trở thành Thánh Dược Sư không tành vấn đề, cho nên Ô Phục muốn dính chút phúc khí của Lăng thành chủ, xem thử có thể khiến luyện đan thuật của mình tinh tiến không.
Lăng Tiếu nói:
- Ngươi trước đứng lên đi, ta cân nhắc chút đã.
Ô Phục lần này không kiên trì nữa, đứng lên, đầy chờ mong nhìn Lăng Tiếu.
Hắn cả đời này đối với luyện dược chi thuật cực kỳ si mê, bằng không hắn cũng không thể nào dựa vào tu vị bán đế có thể luyện chế ra thất phẩm đan dược, luyện dược thuộc như tánh mạng hắn vậy
Hắn tự nhiên cũng hi vọng mình một ngày kia có thể trở thành Thánh Dược Sư chí cao.
Hắn không có bất kỳ bối cảnh, cũng không có bất luận đan dược luyện dược hay pháp môn luyện chế nào ngoài bát phẩm cả, muốn thành tựu Thánh Dược Sư quả thật chỉ là si tâm vọng tưởng.
Trừ phi hắn có thể gia nhập thế lực lớn có Thánh Dược Sư tồn tại, có lẽ có thể trao đổi với nhân gia, khiến hắn có tiến bộ.
Thế nhưng muốn bất luận gã Thánh Dược Sư nào đó dốc túi tương thụ là chuyện tuyệt đối không thể.
Cho nên, hắn chỉ có thể đặt tương lai của mình lên người Lăng Tiếu.
Theo thiên phú và trình độ Luyên dược mà Lăng Tiếu biểu hiện ra thì ở sau lưng hắn nhất định có cao nhân chỉ điểm, bằng không hắn tuyệt không tin Lăng Tiếu dùng tuổi như vậy có thể đạt cảnh giới như giờ.
Mà hắn hiện giờ thật tình đến đầu nhập, tin tưởng Lăng Tiếu cũng sẽ không bạc đãi hắn.
Không thể không nói, tính toán của Ô Phục rất già dặn, cũng nhìn trúng Lăng Tiếu là một người làm đại sự, tuyệt đối sẽ không keo kiệt đối đãi cấp dưới.
Ô Phục đã nói ra lý do, Lăng Tiếu không lý gì cự người ngoài cửa cả.
Huống chi, hắn hiện giờ đang là lúc cầu tài như khát nước, có Ô Phục Gia nhập, đan dược cung cấp cho đấu giá hội cũng có người thay hắn giải quyết, mà hắn cũng có thể an tâm làm chủ thành đại nhân ở sau màn rồi.
- Ô đại sư, nếu ngươi đã thật tình đến đầu nhập, vậy sau này đây sẽ là nhà của ngươi, ngươi chính là nội phủ trưởng lão của Phong Vân Thành chúng ta, hi vọng chúng ta có thể cùng cố gắng, xông ra một phiến Thiên Địa.
Lăng Tiếu cao hứng nói.
Ô Phục nghe Lăng Tiếu chịu để hắn đi theo, lúc này đại hỉ nói:
- Đa tạ Lăng thành chủ!
Lăng Tiếu khoát tay nói:
- Tất cả mọi người đều gọi ta là thiếu gia, ngươi cũng gọi ta vậy là được, bằng không trực tiếp gọi Lăng Tiếu cũng được!
Luyện Dược Sư khó tìm, Lăng Tiếu tự nhiên sẽ không mang thân phận ra dọa Ô Phục.
Hắn xử sự như thế cũng kéo gần khoảng cách với cấp dưới, cũng là mị lực của hắn khiến cấp dưới muốn đi theo.
- Vâng thiếu gia!
Ô Phục cũng là già thành tinh rồi, lập tức làm quen với thân phận của mình cung kính nói.
Lúc này, Lăng Tiếu cũng không có tâm tư bế quan nữa.
Trước kia hắn một mực suy nghĩ từ đầu kiếm ra một hai Luyện Dược Sư và Luyện Khí Sư cao giai, hiện giờ Ô Phục tự đưa tới cửa, đã giải quyết được Luyện Dược Sư, nếu như lại có thể tìm được một cao giai Luyện Khí Sư nữa vậy thì càng thêm hoàn mỹ.
- Ô trưởng lão, ngươi có quen biết cao giai Luyện Khí Sư không?
Lăng Tiếu hỏi.
- Thiếu gia ngươi muốn tìm cao giai Luyện Khí Sư gia nhập liên minh?
Ô Phục hỏi ngược lại.
- Ân, hiện giờ thành trì đang là lúc bách phế đãi hưng, thiếu thốn đủ loại nhân tài a!
Lăng Tiếu nặng nề thở dài nói.
Tuy nói, Lăng Tiếu đã bảo Huyền Diệu đi mời chào nhân tài, nhưng đến đầu nhập quá ít, hoặc trình độ có hạn, thật sự khiến hắn rất phiền não.
Muốn thành lập một phương thế lực, không có Luyện Dược Sư và Luyện Khí Sư tọa trấn là chuyện không thể nào!
Ô Phục trầm mặc một chút nói:
- Các nơi đều có không ít Luyện Khí Sư, nhưng Luyện Khí Sư đạt tới thất giai cũng rất hiếm thấy, đại bộ phận đều do tông môn hoặc gia tộc mời chào, phương diện này không dễ ah!
- Đúng vậy a, việc này bản thiếu gia đương nhiên hiểu!
Lăng Tiếu khẽ thở dài.
Ô Phục nhíu chặt mày, do dự một lát nói:
- Có lẽ có một người phù hợp với yêu cầu của thiếu gia, chỉ là...
Lăng Tiếu có chút không thể chờ đợi được nói:
- Chỉ là sao?
- Chỉ là người này tính tình cực kỳ quái gở, một mực ẩn tính mai danh, có rất ít người biết rõ sự hiện hữu của hắn, ta cũng chỉ vô tình mới biết được hắn là một gã cao giai Linh Khí Sư, nếu không phải vì chuyện này, có lẽ trình độ của hắn cũng không chỉ thế.
Ô Phục mang theo vẻ tiếc nuối nói.
Lăng Tiếu không cắt đứt lời Ô Phục, hắn biết phía sau vẫn còn.
Ô Phục tiếp tục nói:
- Người nọ trước kia đắc tội địch nhân cường đại, về sau hắn mang theo thê nhi trốn chết, đáng tiếc trong quá trình lẫn trộn vợ hắn vì cứu hắn, mà bị địch nhân tổn thương đầu, khiến thức hải tổn thương, tinh thần trở nên dị thường, hắn yêu thê tử, vì vậy, đi khắp nơi tìm kiếm cách trị liệu, đáng tiếc không ai có thể khiến thê tử hắn khôi phục thức hải, hắn nản lòng thoái chí, liền ẩn tính mai danh, toàn tâm toàn ý chiếu cố vợ mình, lúc trước hắn đã từng đến cầu ta hỗ trợ luyện chế đan dược chữa cho vợ hắn, nhưng ta cũng không có năng lực giúp được hắn.