[Dịch] Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1200 : Quỷ Mẫu Yêu Tử trận.




Đoàn người đến ngoại vi Địa Ngục thành, chỗ này là phía bắc của thành trì, là địa phương gần với tử vong sơn mạch nhất.

Lâu các ở phụ cận đã sớm toàn bộ bị sụp đổ rồi, bốn bề đều là một phiến tràng cảnh hoảng loạn, không có một tia nhân yên, thỉnh thoảng còn có thể thấy mấy cỗ hài cốt, từng đạo âm phong thổi qua để cho người ta cảm thấy có chút mao cốt tủng nhiên.

Hàn Khai lẩm bẩm nói:

- Sinh mệnh lực ở chỗ này tiêu tán nhanh hơn!

Nói xong từng đạo không gian lực lượng bị lão nhẹ nhàng huy xuất đi, đem mọi người bao bọc vào trong đó.

Lúc này mọi người đều đánh một cái run lập cập vì rét, tựa hồ đều không ý thức đến vừa mứi ở trong nguy hiểm.

Quanh thân Huyền Diệu oánh nhiễu lên lực lượng quang minh, chỉ thấy trong miệng hắn niệm niệm từ ngũ, trong tay đánh ra mấy cái công kích năng lượng huyền ảo, quang minh năng lượng này công kích hướng về hoang lương ở bốn phía oanh tới.

Hưu hưu!

Quang lực lượng giống như chiếu rọi cả vùng đại địa đen nhất, mà ở trên phiến đất hoang lương này tựa hồ có hung vật gì đó bị chiếu xạ đến hiện ra nguyên hình.

Ô ô...

Từng đạo thanh âm thê lệ ở trong tai mọi người vang lên, giống như là tiếng thảm khiếu của quỷ hồn đến từ cửu u địa ngục, để cho người ta cảm thấy đủ loại sợ hãi; không chỉ như thế, ở dưới phiến tiếng kêu thảm khiếu này còn hòa trộn với rất nhiều thanh âm của linh thú tê hống, mang theo không khí quỷ dị.

Cùng lúc đó, từng đạo tử vong chi khí mà mắt thường khó có thể thấy được đang hướng bốn phương khuếch tán mà đi, còn có phần lớn muốn hướng về phía mọi người quấn quanh mà đến, chỉ là lại bị không gian lực lượng kia của Hàn lão cách tuyệt ra rồi.

- Làm sao lại có thanh âm được? Quá kinh khủng!

Dao Thanh Mẫn nghe đến độ có chút phát lạnh, nàng mang theo thần sắc tái nhợt nói.

Băng Nhược Thủy khẽ cầm tay nàng một chút nói:

- Sư tỷ đừng sợ, đây có thể chỉ là ảo giác!

Long hình chiến khí của Lăng Tiếu hình thành hộ thể, tiến lên phía trước một bước nhìn ở bốn phía xung quanh sâu xa nói:

- Những tử khí này rất quỷ dị, thật giống như có thể bất tri bất giác hủ thực sinh mệnh lực của con người, bất quá chúng nó có thể làm được như vậy hẳn là có trận pháp duy trì, trận nhãn liền ở chỗ này!

Lăng Tiếu nói xong, cả người hướng về phía một nơi không bắt mắt phi phác mà qua, trong tay mang theo Băng Hỏa kiếm liền hướng chỗ kia oanh tới.

Oanh long!

Sau khi kiếm khí oanh ở chỗ trận nhãn, trận nhãn kia cư nhiên giống như là di động lại biến mất không thấy, mà tử vong chi sắc ở phụ cận cũng trở nên tiêu tán không ít.

Ngay lúc đó, Hàn Khai động rồi, lão nhẹ quát một tiếng:

- Cấm cố cho ta!

Trước khi thanh âm của lão hạ xuống, một mảnh không gian lực lượng hướng về phía một địa phương đánh áp đi xuống, cái địa phương này trong nháy mắt giống như là bị hãm lại, lại có mấy trăm thước đất bị oanh đạp rồi.

Chỉ là quang mạc của trận nhãn kia lại đã là biến mất không thấy.

Đúng lúc Hàn Khai chuẩn bị động thủ lần nữa, Huyền Diệu lên tiếng nói:

- Hàn lão chớ vội, nó trốn không thoát, huống chi ngươi bây giờ cũng không hủy được nó, nó chỉ là một cái huyễn ảnh trận nhãn, trận nhãn chân chính cũng không ở chỗ này.

- Vậy ở chỗ nào?

Lăng Tiếu vội vàng hỏi.

Hắ bây giờ căn bản cũng hiểu được vì sao người ở trong Địa Ngục thành không sống được quá ba năm, hóa ra là có những tử vong chi khí này đang tác quái. Tử vong chi khí có thể hủ thực sinh mệnh lực của bất kỳ người nào, nhưng mà đối với cường giả từ Vương giai trở lên mà nói hẳn là sẽ không tạo thành quá nhiều thương hại mới đúng, nhưng mà Tử vong chi khí này lại là đặc biệt quỷ dị cùng nồng đậm, coi như là Đế giai đều ở lúc không cẩn thận liền sẽ bị hủ thực, như thế mà nói, ngày đêm tích lũy bị rút đi sinh mệnh lực, cũng khó trách sẽ thỉnh thoảng chết người.

Huyền Diệu lộ ra một cái thần sắc nghi hoặc nói:

- Nếu như ta đoán không sai mà nói, đây hắn là một cái Quỷ Mẫu Yêu Tử trận, là một loại trận pháp song trận quán liên, mà ở Địa Ngục thành chỉ là một cái yêu tử mắt trận, mà cái yêu tử trận này nếu như ta đoán không sai mà nói hẳn là ở trên mặt đất chỗ này.

Huyền Diệu nói xong đồng thời còn bước lên phía trên.

Hàn Khai nhìn Huyền Diệu lộ ra vài phần lạ lùng, lão không nghĩ đến người trẻ tuổ này nói được rõ ràng như thế.

Quỷ Mẫu Yêu Tử trận này lão cũng từ trên một chút điển tịch thấy qua, đây nhưng là trận pháp tà ác bát giai trở lên, hơn nữa trận pháp hết sức ẩn giấu, coi như là Bát giai trận pháp đại sư bình thường cũng đừng hòng nhìn ra được bí mật ở trong đó, huống hồ cho dù có thể tìm tới chỗ bày ra trận pháp cũng không phải là người bình thường có thể phá hoại được, ngược lại đi tới gần trận pháp tuyệt đối là muốn cái mạng già.

- Ngươi đã biết đây là Quỷ Mẫu Yêu Tử trận, hẳn là biết hung hiểm của trận pháp này, chúng ta nên rút khỏi nơi đây, một lần nữa tuyển chọn thành trì chinh chiến!

Hàn Khai nhìn Huyền Diệu thản nhiên nói.

Huyền Diệu cười nhẹ nói:

- Người muốn thành đại sự phải đi những đường mà người khác không dám đi, đây là bước đầu tiên mà thiếu gia phải trải qua, chính vì cái gọi là khởi đầu khó, chỉ cần Lăng Tiếu có thể đem Quỷ Mẫu Yêu Tử trận phá đi, chúng ta lại hướng mọ người tuyên bố tin tức này, mọi người sẽ cảm thấy có cái phản ứng gì?

Thần sắc của mọi người đều nhẹ nhàng biến đổi.

Nếu theo như Huyền Diệu nói, danh khí của Lăng Tiếu sẽ tăng lên một tầng, bởi vì vạn năm đến nay cũng không có ai có thể phá giải Tử vong chi mê, bây giờ có người phá được tuyệt đối sẽ khiến cho oanh động vô cùng.

Huyền Diệu lại nói:

- Huống chi chỗ này phía bắc sát Tử Vong sơn mạch, có thể cung cấp thiên nhiên bình chướng tuyệt đại cho chúng ta, cũng cung cấp cho chúng ta tư nguyên vô tận, đây cũng chính là nguyên nhân mà ta muốn thiếu gia tuyển chọn chỗ này để khởi điểm.

- Chẳng lẽ ngươi nghĩ đem Tử Vong sơn mạch đều chiếm làm của tư hay sao?

Hàn Khai nhíu mày nói.

Huyền Diệu cười nhạt một chút nói:

- Đây có cái gì không được!

Hàn Khai không nói chuyện, Phong Nha lại dẫn đầu mắng to lên:

- Thật là một tên điên, Tử Vong sơn mạch không biết đã tồn tại bao nhiêu vạn năm, nó là một trong bảy đại cấm địa của nhân loại ở Trung vực, ngươi lại dám đánh chủ ý lên nó, thật là không thể nói lý!

Hắc Ma môn cũng từng muốn chiếm cứ Tử Vong sơn mạch vì chính mình, nhưng mà cuối cùng đều bất lực trở về, hơn nữa còn hao tổn đại lượng nhân mã, cho nên Phong Nha cảm thấy ý nghĩ của Huyền Diệu quá ngây thơ rồi.

Huyền Diệu nhẹ lắc lắc đầu nói:

- Tử Vong sơn mạch liên miên không biết bao nhiêu vạn dặm, chúng ta đương nhiên là không thể nào hoàn toàn chiếm cứ rồi, chúng ta chỉ cần từ nơi đó kiếm lấy một khối địa phương, để cho nó trở thành chỗ của thế lực chúng ta không phải càng tốt sao?

Ngừng một chút, hắn lại chuyển chủ đề nói:

- Việc cấp bách vẫn là đem Yêu tử trận ở chỗ này phá vỡ đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.