- Sát Thiên! Cổ Sát Lệnh! Ha ha, thật sự có ý tứ!
Lăng Tiếu hung ác lẩm bẩm, tiếp theo hắn nói:
- Yên tâm đi, tương lai không lâu bổn thiếu gia cho các ngươi món quà lớn!
Từ ký ức Lăng Tiếu biết được vì sao đám này truy sát hắn.
Thì ra Sát Thiên chính là tổ chức sát thủ, mà bọn chúng biết rõ Cổ gia rải Cổ Sát Lệnh ra, Cổ gia muốn lấy đầu Lăng Tiếu nên chúng xuất hiện.
Tổ chức giết người, giết người vì lợi, mà Cổ gia hứa hẹn khiến chúng động tâm.
- Nhưng mà tin tức Sát Thiên biết được là có người cố ý rải ra, xem ra đám người Hoàn Nhan gia khẳng định không thoát liên quan!
Lăng Tiếu suy nghĩ nói thầm.
Hắn phải biết rõ từng địch nhân, chỉ có như vậy mới chém tận giết tuyệt được.
Lăng Tiếu thu không gian giới của tám tên này lại, lúc này quay về.
Hắn bị người khác đánh lén, hắn cũng muốn cho người khác hưởng tư vị bị đánh lén.
Trụ sở Hoàn Nhan gia, Hoàn Nhan Liệt nhìn đám người nhà, nói:
- Đã rải tin tức ra chưa?
Hoàn Nhan Khang gật đầu, nói:
- Đã rải ra rồi, bây giờ cả dược đô không ai không biết Lăng Tiếu là người Cổ gia muốn giết, nhưng mà...
- Nhưng mà cái gì?
Hoàn Nhan Liệt hỏi.
- Nhưng mà ta nghe được tin tức liên quan tới Lăng Tiếu.
Hoàn Nhan Khang nói.
- Nói!
Hoàn Nhan Liệt nhíu mày hỏi.
Hoàn Nhan Khang lại nói:
- Hắn công bố thân phận đệ nhất hoàng tọa của mình ra, tất cả mọi người biết rõ Lăng Tiếu hắn không chỉ đệ nhất danh đấu đan, càng là đệ nhất hoàng tọa, phong đầu hai bên, đồng thời hắn còn chiêu mộ truy tùy giả, chỉ cần có thành ý cứ thử đi báo danh, một khi bị hắn nhìn trúng, hắn sẽ ban tặng đan dược tăng thực lực, kể cả cực phẩm Huyền Đế đan!
- Hắn muốn làm cái gì, đừng nói là hắn muốn mượn việc này tập hợp đám ô hợp đối phó Cổ gia?
Hoàn Nhan Liệt lẩm bẩm, ngừng một chút và nói:
- Bất kể như thế nào, trước khi quay về gia tộc ta muốn nghe tin hắn bị giết.
- Đã biết, người của Sát Thiên một khi hành động là không chết không ngớt, mặc kệ hắn trốn tới chỗ nào cũng sẽ bị truy sát, cho dù là Cốc gia cũng không thoát liên quan, đây là kết cục của Cốc gia chống lại chúng ta!
Hoàn Nhan Khanghung ác nói.
- Nói vậy thật tốt, nhưng mà các ngươi làm thế thì các ngươi kết cục càng thảm!
Một giọng nói như ma quỷ truyền tới.
Hoàn Nhan Liệt có tu vị bán đế, hắn cả kinh quát:
- Là ai dám nghe lén chúng ta nói chuyện?
Một chưởng đánh vào cửa sổ, cương phong đánh nát mặt tường.
Bức tường bị đánh nát, một đạo nhân ảnh từ trong khói bụi đi vào, giống như một chưởng của Hoàn Nhan Liệt không tạo thành nửa điểm thương hại.
Hoàn Nhan Liệt cùng Hoàn Nhan Khang nhìn qua, bọn họ không nghĩ tới vừa nhắc Lăng Tiếu thì hắn đã xuất hiện.
- Không nghĩ tới ngươi dám xuất hiện ở đây.
Hoàn Nhan Liệt quét thần niệm qua, phát hiện ở gần cũng chỉ có Lăng Tiếu cho nên thả lỏng tinh thần.
Hắn tu vị bán đế sẽ sợ một Thiên Tôn hay sao?
Chuyện này hiển nhiên là không thể nào!
- Ta không phải đưa tới cửa cho các ngươi giết sao? Cũng không biết các ngươi có bổn sự này hay không!
Lăng Tiếu nói.
- Hắc hắc, vốn không muốn quang minh chính đại tiêu diệt ngươi, tránh khỏi người khác nói Hoàn Nhan gia chúng ta không phong độ, bây giờ ngươi đã đưa tới cửa thì đừng trách chúng ta!
Hoàn Nhan Khang lúc này cười lạnh và ra tay với Lăng Tiếu.
Hoàn Nhan Khang rất tự tin, bởi vì bản thân hắn là Thiên Tôn đỉnh phong, bên cạnh còn có gia trưởng trông nom, hắn cảm thấy Lăng Tiếu không có phần thắng.
Một chiêu tỏa hầu, xé nát không khí đánh thẳng vào cổ Lăng Tiếu.
Một trảo này quá nhanh, trong nháy mắt đã tới cổ của Lăng Tiếu.
- Chết đi!
Hoàn Nhan Khang hung ác quát.
Lăng Tiếu tinh quang lóe lên, một tay rất nhanh đưa lên.
Răng rắc!
Tiếng gãy xương vang vọng, tiếp theo chính là tiếng kêu thảm thiết.
Chỉ thấy Hoàn Nhan Khang rút tay và lui ra phía sau.
Hiển nhiên cổ tay vừa rồi bị Lăng Tiếu đánh gãy.
Thân thể Lăng Tiếu bây giờ có thể so sánh với thánh khí, một quyền đánh vào trảo của Hoàn Nhan Khang sao không gãy?
- Tưởng thực lực thế nào chứ? Ta chỉ là Thiên Tông cấp thấp mà thôi!
Hoàn Nhan Liệt rống to một tiếng, khí thế đế giai của hắn áp qua Lăng Tiếu, đồng thời hắn lao qua phía Lăng Tiếu.
Hắn vừa ra tay là một kích toàn lực, chuẩn bị bắt Lăng Tiếu trong thời gian ngắn.
- Ngươi không có cơ hội!
Lăng Tiếu nhàn nhạt nói ra, thân thể động cũng không động, tinh thần lực của hắn tuôn ra ngoài.
Tinh thần lực hóa thành vô số lưỡi đao chém vào thức hải Hoàn Nhan Liệt.
Hoàn Nhan Liệt thân là thất phẩm Luyện Dược Sư, cảm giác với tinh thần lực rất nhạy cảm, nhưng mà hắn quá gần Lăng Tiếu, huống hồ cho dù cảm giác được cũng không phòng ngự được, hắn cảm thấy thức hải bị vô số lưỡi đao quấy long trời lở đất, tinh thần hỗn loạn.
Hoàn Nhan Liệt ôm đầu kêu thảm.
Một đạo ngân quang lóe lên, đầu của Hoàn Nhan Liệt bị chém bay.
Không biết khi nào trong tay Lăng Tiếu cầm trường kiếm, trên kiếm có máu chảy xuống.
- Ngươi... Ngươi giết Liệt trưởng lão!
Hoàn Nhan Khang mở to mắt nhìn qua Lăng Tiếu nói.
Đám người Hoàn Nhan gia ngây ngốc tại chỗ.
Hoàn Nhan Liệt là cường giả bán đé, hắn là cao thủ hàng đầu của trung vực, bây giờ bị chém bay đầu trong nháy mắt, chuyện này làm sao tin tưởng được.
- Yên tâm các ngươi sẽ nhanh chóng đi gặp hắn!
Lăng Tiếu thì thào nói một tiếng, thân ảnh lóe lên và dùng kiếm quét qua đám người kia.
Có hai người không kịp phản ứng bị chém bay đầu.
Đám người khác không dám đối kháng với Lăng Tiếu, lập tức chia tách nhau mà chạy trốn.
Lăng Tiếu đã đến thì làm sao cho bọn chúng chạy thaots.
Tinh thần lực phân chia oanh kích đám người chạy trốn.
Bọn họ chưa chạy trốn bao xa liền cảm thấy thức hải đau đớn, mỗi người té xuống đất.
Bọn họ tới lúc chết cũng không biết chết như thế nào.
- Một đám rác rưởi, cũng vọng tưởng mưu hại bản thiếu gia, thật sự là không biết tự lượng sức mình!
Lăng Tiếu khinh thường nói một tiếng, sau đó thu không gian giới của bọn họ và biến mất.
Đương Lăng Tiếu vừa mới rời khỏi thì chấp pháp đội đã tiến tới.
Bọn họ nhìn thấy đám người Hoàn Nhan gia không có vết thương mà chết, trong lòng chấn kinh.
- Rốt cuộc là ai làm?
Chấp pháp trưởng lão nhíu mày nói.
Tên còn lại nói:
- Có phải là người Sát Thiên không?
- Phải biết được, người Sát Thiên còn không có bổn sự giết người không chút động tĩnh thế nàyt!
Chấp pháp trưởng lão nói, tiếp theo hắn lại nói:
- Cổ gia Cổ Sát Lệnh mới truyền đến, bây giờ có người cố ý gây chuyện, ta phải gặp thành chủ báo cáo chuyện này, để hắn phái thêm người phòng ngự.
- Lão đại ngươi trở về?
Diệp Vân Phong thấy Lăng Tiếu quay về, lập tức nghênh đón sau đó trên mặt đầy ưu thương.
- Ân, phát sinh chuyện gì sao?
Lăng Tiếu ứng nói.
- Lão đại, ngươi đi ra ngoài cả ngày, người bên ngoài rời đi hơn phân nửa.
Diệp Vân Phong lo lắng nói.
- Chỉ là việc này?
Lăng Tiếu hỏi.
- Cũng không phải sao? Lão đại ta biết ngươi rải tin tức ra ngòi là chiêu binh mãi mã, nhưng mà vì sao ngươi không tiếp bọn họ?
Diệp Vân Phong khó hiểu hỏi.
Lăng Tiếu cười cười không đáp.