Bên trong Chiến Loạn Uyên, một mảnh cốt hải mờ mịt, thoạt nhìn cực kỳ thâm trầm dọa người.
Một thanh niên tuấn lãng ngồi trên một tảng đá tĩnh tâm tu luyện.
Quanh thân thanh niên trôi nổi từng đợt lam diễm, không ít xương cốt gần bên đều bị lam diễm thiêu thành tro tàn.
Trong đoàn lam diễm thỉnh thoảng chứng kiến có thanh diễm muốn bay ra ngoài, đáng tiếc đều bị lam diễm bao vây cắn nuốt.
Không biết qua bao lâu, khi thanh niên kia mở mắt hai đạo tinh quang nổ bắn ra, làm người có cảm giác áp bách.
- Hỏa chủng thú hỏa này cũng có bất phàm, lại có thể giúp Si Mị Lam Hỏa Châu tăng mạnh không ít!
Thanh niên kia chính là Lăng Tiếu, hắn nhẹ nắm tay thì thào nói.
Vừa rồi hắn đã luyện hóa hỏa chủng thú hỏa hấp thu được từ Hỏa Phong.
Tuy nói thiên hỏa là hỏa chủng tối cao nhất, nhưng vẫn còn có thể không ngừng tiến hóa, điều kiện tiên quyết là cần hấp thu linh hỏa trong thiên địa mới hữu dụng, hỏa diễm bình thường không hề có chút hiệu quả với chúng.
Mà thú hỏa là do linh thú dị chủng cường đại tích súc nhiều năm tháng hình thành, năng lượng kém hơn địa hỏa một chút nhưng cường đại hơn hỏa diễm bình thường rất nhiều, vì vậy có thể làm năng lượng bồi dưỡng cho Si Mị Lam Hỏa Châu.
- Si Mị Lam Hỏa Châu lớn hơn Tiên Thiên Âm Phong Châu không ít, xem ra phải tìm kiếm một ít âm phong bồi bổ cho Tiên Thiên Âm Phong Châu mới được.
Lăng Tiếu nội thị thức hải lẩm bẩm nói.
Lăng Tiếu đứng lên nhìn phiến cốt hải, hiện giờ nơi này đã không còn bóng người, chỉ có từng trận âm phong không ngừng thổi tới.
- Cuộc chiến của tứ đại hoàng triều quả nhiên kinh thế hãi tục!
Lăng Tiếu nặng nề thở ra một hơi dài, đi vào giữa cốt hải.
Hắn nhìn một khối hoàng cốt còn đầy đủ, một khối thú cốt khổng lồ, thần sắc tràn ngập cảm khái, hồi tưởng lại ảo cảnh trước đó, tình hình chiến đấu năm xưa thảm thiết bậc nào.
- Các ngươi cũng đã chết đi mười vạn năm, chỉ sợ đã sớm đi đầu thai, vậy hãy để cho ta đem toàn bộ các ngươi hóa thành bụi đất đi!
Lăng Tiếu thu không ít hoàng cốt đầy đủ sau đó tính toán đem cốt hải hoàn toàn tiêu hóa.
Dứt lời song chưởng của hắn nhảy lên hai đoàn lam diễm, vung tay ra, lam diễm rơi lên trên cốt hải.
Tư tư!
Lam diễm được âm phong nâng lên, rốt cục hóa thành đại hỏa lan tràn, đem cốt hải thiêu thành tro tàn.
Ngay khi Lăng Tiếu muốn rời đi, một mùi máu tươi nồng nặc xông vào mũi hắn.
Lăng Tiếu khẽ nhíu mày lẩm bẩm:
- Mùi máu tươi ở đâu ra?
Lăng Tiếu không ngừng tìm kiếm nơi phát ra mùi máu, ngay sau đó ánh mắt hắn ngừng ở một phương hướng, thần sắc tràn ngập vẻ hoảng sợ vô cùng.
- Đó…đó là huyết hà!
Lăng Tiếu nuốt nước bọt nhìn nước sông đỏ tươi nằm bên dưới cốt hải vừa bị thiêu hủy.
Tuy huyết hà không lớn, nhưng dài tới mấy trăm thước, có lẽ trước kia bị cốt hải bao phủ mà hiện tại bị Si Mị Lam Diễm thiêu hủy hết xương cốt, huyết hà sớm cô đọng lại bắt đầu nhuyễn động, thoạt nhìn cực kỳ khủng bố làm người sợ hãi.
- Đây là huyết hà do toàn bộ máu tươi của địa hoàng hội tụ!
Lăng Tiếu nhớ lại một màn cuối cùng trong ảo cảnh.
Hắn thật sự không nghĩ tới huyết hà thật sự tồn tại, trải qua nhiều năm tháng như thế mà vẫn không tiêu tán.
Lăng Tiếu lăng không bay tới trên huyết hà.
Chẳng biết tại sao hắn cảm giác huyết hà quá mức quỷ dị, nơi này đã trải qua suốt mười vạn năm, hoàng cốt có thể lưu thì cũng thôi, mà máu vẫn còn có thể lưu lại, điều này hiển nhiên là không thực tế.
Lăng Tiếu nhìn xuống huyết hà, hắn phát hiện huyết hà đang nổi bọt, tựa hồ như máu loãng bị nấu sôi, bọt máu càng lúc càng nhiều.
- Bên dưới huyết hà có đồ vật gì?
Mí mắt Lăng Tiếu nhảy dựng, tinh thần lực cường đại khuếch tán xuống dưới.
Bỗng nhiên Lăng Tiếu cảm giác được một cỗ sinh cơ phi thường khổng lồ truyền ra.
Phanh!
Khi dòng máu sôi trào tới mức nhất định, trong huyết hà như có vật gì chui ra.
Ngay sau đó một cỗ huyết khí xen lẫn sinh khí cuồn cuộn tràn ngập trong phạm vi trăm dặm, một đạo hồng quang lập tức phóng lên cao.
Lăng Tiếu gắt gao nhìn chằm chằm huyết hà, đồng tử co rụt lại, tràn ngập vẻ kinh hãi.
Trong tầm mắt Lăng Tiếu hiện ra một gốc cây nhỏ màu đỏ quỷ dị, gốc cây trong suốt lại đỏ tươi, thoạt nhìn dung thành một với huyết hà bên dưới.
Chỉ thấy gốc cây đang dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được lớn dần lên, máu tươi không ngừng sôi trào hội tụ tới chỗ gốc cây kia.
Lăng Tiếu rõ ràng cảm nhận được huyết khí bàng bạc không ngừng bốc lên hội tụ, mà ngay cả máu huyết trong thân thể hắn cũng có cảm giác muốn phá thể bay ra.
Lúc này một đạo lục quang nháy mắt bay ra khỏi thức hải của Lăng Tiếu.
Thân hình một lão giả xuất hiện bên cạnh Lăng Tiếu, trong mắt tách ra tinh quang kinh hô:
- Huyết…Huyết Tinh Ma Thụ!
Lăng Tiếu kinh ngạc nhìn Lục Ông hỏi:
- Ngươi nhận thức thứ này?
Lăng Tiếu lần đầu tiên nhìn thấy linh thụ quỷ dị như thế, cho dù trong Linh Thảo Lục cũng không thấy ghi chép lại.
- Nó là thụ linh tà ác nhất trong thiên địa, là loại ma thụ hấp thu đủ loại máu huyết hình thành, một khi chờ nó hình thành thụ linh dù là thánh giai nhân loại các ngươi cũng đừng mong đối phó!
Lục Ông nhíu mày giải thích.
- Thánh giai cũng không thể đối phó?
Lăng Tiếu kinh hãi nói.
Hắn thật không nghĩ tới một gốc huyết thụ lại có uy lực như thế.
- Không sai, một khi chờ nó huyễn hóa thành thụ linh, nó sẽ biến thành huyết ma, tìm kiếm nhân loại, linh thú mà hấp thu máu huyết không ngừng lớn mạnh, nếu như không có người tiêu diệt nó, như vậy sẽ có một ngày nó biến thành tuyệt thế ma thần, trừ phi là thần linh mới có thể tiêu diệt nó.
Lục Ông lại nói.
- Lợi hại như vậy!
Lăng Tiếu nuốt nước bọt nói.
Bỗng nhiên Lục Ông kinh hô:
- Không tốt, nó đang tụ linh, mau ngăn cản nó!
Dứt lời Lục Ông bay vút xuống Huyết Tinh Ma Thụ, đồng thời từng đạo dây mây cường đại đem máu tươi quanh thân Huyết Tinh Ma Thụ đánh tan ra. Nguồn: doctruyen.org
Lăng Tiếu lập tức vận chuyển linh khí toàn thân, long lân chiến giáp bao trùm khắp người hắn, trong tay hắn hiện ra Băng Hỏa kiếm.
Đối mặt với đồ vật tà ác, Lăng Tiếu không dám khinh thường, bởi vì hắn nhận thấy được máu huyết của mình như muốn thoát ly khỏi thân thể, cảm giác này làm cho hắn cảm thấy bất an.
- Ô ô…Bất Tử Thụ chết tiệt, lại dám ngăn cản ta, ta phải cắn nuốt ngươi!
Huyết Thụ lại huyễn hóa thành một gã thanh niên huyết sắc hướng Lục Ông la hét, cùng lúc đó nó không ngừng lớn lên, một mảnh cành cây huyết sắc không ngừng hướng Lục Ông đâm tới.
- Hừ, thiên địa tà vật như ngươi, ta tuyệt không để ngươi sống sót!
Lục Ông hừ lạnh một tiếng, một đạo lục quang nháy mắt thành lớn, một gốc đại thụ xanh tươi ướt át xuất hiện trước mặt Lăng Tiếu, một thanh đằng cùng cành huyết sắc dây dưa lẫn nhau.
Cùng lúc đó gốc đại thụ xanh tươi nhìn Lăng Tiếu kinh hô:
- Tiểu hữu mau bốc hơi máu tươi nơi này, đừng cho nó tiếp tục hấp thu huyết tinh!
- Hỗn đản, nếu ngươi dám, ta hút sạch tinh huyết của ngươi!
Huyết Thụ kinh hãi quát.
Đây là máu tươi có thể giúp nó trở thành thụ linh, tuyệt đối không cho người phá hư.