[Dịch] Thần Hoàng

Chương 1617 : Thiên địa cấm âm




Lúc này lại bình tĩnh lắc đầu:

- Thương thế của hắn không khôi phục lại, khí mạch đoạn tuyệt. Mặc dù có dù cho thần bảo, thần thông mạnh hơn nữa cũng chỉ duy trì được nửa khắc mà thôi.

Thời điểm Ma Liên nói chuyện thì cấm pháp tầng tầng lớp lớp mở ra, triệt để khóa chết không gian nơi này.

Bốn đạo nhân áo xanh đứng ở bốn gốc.

Một người trong đó Tông Thủ nhận ra, đã từng thấy qua vài lần.

Khi đó dường như là đồng bạn liều chết ngăn cản, mới từ Nguyên Hải Thái Thượng Tru Ma tiểu chu thiên kiếm trận thoát ra ngoài, tên gọi Thành Tín.

Tuy là Thánh Giai sơ kỳ, nhưng mà thực lực không tầm thường. Lúc này dùng ánh mắt cừu hận nhìn tới.

Ba người còn lại cũng như vậy.

Đệ tử Đạo Môn chết trong tay hắn không mấy ngàn cũng được một vạn.

Tông Thủ thật sự chẳng muốn đi để ý tới, tay áo mở ra. Bảy mươi hai con kiến tạo thành đại trận.

Trận lực gia trì, tuy hiệu quả không bao nhiêu nhưng có còn hơn không.

- Bạo quân như thế chết ở nơi này thì nên chôn cùng tần hoàng, vừa lúc chết có ý nghĩa!

Hàn Thanh cười lạnh nói ra. Mặc dù không nói nhiều nhưng trong giọng nói mang theo trào phúng.

Nhưng mà ánh mắt của Tông Thủ cùng âm lãnh nhìn qua, dường như hận không thể cắn nát hắn vậy.

- Bớt xàm ngôn đi.

Xích Hồng Y vẫn nhíu mày, thẳng đến khi giới bích hoàn toàn biến mất. Ánh mắt bỗng nhiên ngưng tụ, tinh mang bắn ra.

- Tiễn hắn lên đường.

Đã thấy đầu ngón tay của Tông Thủ bỗng nhiên điểm ra một đạo nhận quang, chính là tử mẫu lạc diệp đao, nhưng mà thân đao sáng như tuyết, lúc này dường như mang theo hư ảnh cánh chim.

Sau đó nhận quang lóe lên, vượt qua khoảng cách ba mươi trượng như thuấn di vậy.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy nhận quang xuyên thủng mi tâm của Ân Hàn.

Lục thần ngự đao, đao xuất tuyệt mệnh!

- Chôn cùng Tiểu Tiểu thì ngươi là người đầu tiên.

Mi tâm của Ân Hàn lập tức có máu tươi tràn ra ngoài, trong mắt lo sợ không yên.

Sắc mặt Ma Liên triệt để biến từ trắng sang xanh.

Tông Thủ lúc này hoàn toàn thành thạo đánh với mười Thánh giả.

Thân hình nhìn như gầy yếu, giống như lung lay sắp ngã. Nhưng mà giơ tay nhấc chân lại ẩn chứa bá khí vô cùng.

Nửa canh giờ trước vô cùng chật vật, hoàn toàn giống như hai người.

Hắn chỉ sợ thật sự cho rằng nơi đây mười lăm Thánh Giai Tôn Giả căn bản không xứng cho hắn động kiếm!

Là Tăng Huyền Trì Pháp Dực? Cũng chỉ có vật này mới giải thích trước mắt...

Ma Liên dùng ánh mắt khó nói nên lời nhìn qua Tông Thủ trước mặt, nói là Kiếm Vự nhưng mà giống như thần thông.

Lại dùng Tăng Huyền Trì Pháp Dực gia trì, chỉ có như vậy mới vượt qua giới hạn cấp độ.

Tầng màn sáng này kỳ thật đã bỏ qua vị giai, có thể đối kháng với chí cảnh Thánh tôn-- vô thượng thần pháp!

Trách không được, trách không được! Hơn mười vị Thánh Giai hợp lực cũng không thể dao động, không cách nào đánh bại!

Kiếm Vực Bất Phá, chỉ cần Tông Thủ nguyện ý, như vậy mới không ai ngăn cản được.

Mặc dù là nhân vật chí cảnh Thánh tôn cũng cần phải toàn lực ứng phó.

Giờ phút này Tông Thủ chính thức vô địch dưới chí cảnh!

Người trước mắt cho dù Lữ Vô Song mấy ngàn năm trước cũng không thể sánh bằng được.

Còn đáng sợ hơn trăm lần, cũng cường đại hơn gấp trăm lần, bá giả cái thế!

Dù sao năm đó Lữ Vô Song tu vi đạt tới Thánh Giai, nhưng mà tu vi thần thông võ đạo không cao bao nhiêu cả.

Mà tu vi của Tông Thủ tuy là Tiên giai đỉnh phong. Không ngờ đã có ba môn thần thông cấp mười hai diệt thế.

Mà mỗi một chủng đều tiếp cận tầng thứ vô thượng.

Trái tim lần nữa co rút nhanh, trong lòng Ma Liên thầm rên rỉ, tuyệt vọng vô lực lan tràn tứ chi.

Kiện thần bảo này đã bị người này nắm giữ.

Giờ phút này trước mặt nàng chính là quái vật triệt để.

Cho dù là mười lăm vị Thánh Giai Tôn Giả cũng có thể đánh bại, đây chính là quái vật a.

Cho dù phối hợp như thế nào, cho dù dốc sức liều mạng ra sao, cho dù âm mưu quỷ kế gì cũng vô dụng.

Trừ phi là Vô Thượng Nguyên Ma Lý Biệt Tuyết đích thân tới nơi đây!

Mà lúc này người chung quanh nghi hoặc khó hiểu. Ma Liên này rốt cuộc biết rõ cái gì? Tình hình này thật sự là quỷ dị.

Xích Hồng Y cùng Hàn Thanh hai người ngược lại ẩn ẩn hiểu rõ một ít, lại không thể biết kỹ càng.

Chỉ biết Vô Thượng Nguyên Ma cần một đồ vật trên người của Tông Thủ, lúc này mới không tiếc trả giá lớn.

Nhưng mà là vật gì thì hai người không biết.

Nhưng mà lúc này thấy gương mặt khó coi của Ma Liên thì trong lòng nhảy lên mãnh liệt, một cổ cảm giác cực độ không khỏe dần dần tuôn ra trong ngực.

- Chư vị cũng biết mấy ngàn năm trước có một bá giả Lữ Vô Song?

Dường như hiểu giải mọi người nghi hoặc, âm thanh của Tông Thủ vang lên, không chút phật phồng.

Bọn người Thành Tín đều sửng sốt. Càng cảm thấy hôm nay cổ quái. Đang tốt thì sao Tông Thủ nhắc tới Lữ Vô Song.

Lữ Vô Song ai có thể không biết, là bá giả thứ ba trong bốn người. Trong bốn người chỉ có hắn kỳ thật là miễn cưỡng nhất. Cho dù quân lược hay võ đạo thì kém ba người khác không chỉ một bậc.

Nhưng đó là thời đại anh hùng xuất hiện lớp lớp, nhưng mà hắn lại vô địch đương thời! Chưa từng có người dám tranh phong với hắn.

Nhưng mà Lữ Vô Song sao liên quan tới ngày hôm nay?

Tông Thủ bỗng nhiên cười to một tiếng.

- Nếu trẫm là hai người các ngươi thì hiện giờ thanh thản ổn định đợi chết, hoặc là nghĩ biện pháp chạy trốn khỏi kiếm của trẫm! Thời điểm này còn nghĩ ngợi cái gì đó. Chẳng lẽ cho rằng trẫm ngồi nhìn không quan tâm sao?

Tiếng nói hạ thấp, bỗng nhiên trong màn sáng mười trượng có vật gì đó, bỗng dưng hiện ra.

Từ trong bóng tối hiện ra, nhưng mà bạch quang chói mắt hiện ra ngoài. Phân hoá ngàn vạn, hơi có chút hương vị phong quyển tàn vân.

Thanh thế ngập trời, khí tức bá liệt. Vô số phong nhận chỉ ra chung quanh, người hai bên vô ý thức tránh ra ngoài.

Không một người dám ra tay ngăn trở, không người nào dám sinh ra ý phản kháng. Da đầu run lên!

Một kích này vừa rồi hơn mười vị Thánh Giai liên thủ cũng không gì hơn cái này.

- A!!!

Hai tên tự tại thần ma đột nhiên kêu thảm thiết.

Tông Thủ lúc này nói tiếp.

- Thế nào? Là Lữ Vô Song năm đó kỳ thật sở dĩ hoành hành thiên hạ, thế gian vô địch, chí cảnh lui tránh. Nghe nói toàn bộ là vì có một kiện thần vật...

Âm thanh của hắn nhìn thì bình thản, nhưng mà trong mắt lại có khí tức hung lệ hiện ra, lại ẩn chứa khoái ý khó nói nên lời.

Hôm nay nếu máu không chảy thành sông hắn không dừng tay.

Người ở đây một mảnh tĩnh mịch. Mắt thấy hai Thánh Cảnh vị giai tự tại thần ma đôt nhiên kêu to lên, sau đó hỏa diễm thiêu đốt, hết lần này tới lần khác không có tiêu tán đi, thừa nhận thống khổ bị hỏa diễm đốt cháy không ngừng.

Nhưng mà tâm tình Thánh Cảnh dùng bằng phẳng cũng không cách nào thừa nhận được cực hình như vậy!

Thật khiến người ta không rét mà run.

Trung niên nho môn bên trái giờ phút này lại không kiên nhẫn, cưỡng ép đánh gãy lời của Tông Thủ, ánh mắt tức giận nhìn hắn:

- Chư vị chiến hay không, nếu lui thì cùng lui, tại sao nói nhiều như vậy? Chúng ta liên thủ chỉ vì lấy mạng kẻ này, há có thể sinh ra e sợ hắn? Hôm nay mặc dù nho gia ta có chết cũng phải trảm hôn quân súc sinh này...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.