Thi Lạc Tư bắt đầu nóng giận phái ra đội ngũ hai vạn người, lần này không còn đơn thuần là cướp bóc kho lúa nữa, những thôn trấn cách đế đô khá xa còn chưa kịp di dời vật dụng nhất thời bị càn quét sạch sẽ. Hoa mầu trong đất còn chưa tới mùa thu hoạch đã bị liên quân đoạt đi, hành động này chẳng khác nào giết chết bọn họ, mấy đội ngũ ra tay cũng rất dứt khoát, một đường đi tới đoạt đi thì đoạt, không cướp được thì đốt. Cũng có một ít bình dân tổ chức phản kháng tự phát, nhưng bọn họ làm sao đánh nổi với các võ sĩ tinh nhuệ, kết quả là phản kháng không thành công lại còn mất đi tính mạng vô ích.
Trong khi các võ sĩ liên quân cướp bóc thôn trấn chung quanh. Trong Vương cung Nguyệt Ảnh đế quốc.
Quân Đồ Minh nói với Mai Thụy Địch Tư ở trước mặt: "Khuya hôm nay con quái kia sẽ phá kén, phương pháp đâu? Tìm ra chưa?"
Trên trán Mai Thụy Địch Tư rỉ ra một tầng mồ hôi lạnh, hắn rất muốn nói với Quân Đồ Minh kỳ hạn hai tháng còn chưa tới. Nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Quân Đồ Minh, cho dù thế nào cũng không dám nói ra khỏi miệng.
"Xem ra ta đã kỳ vọng ngươi quá lớn." Quân Đồ Minh thở dài nói: "Còn nhớ rõ lúc đầu ta nói gì với ngươi không?"
Mai Thụy Địch Tư khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, hồi đáp: "Bệ… bệ hạ, cho thêm ta một ít thời gian."
"Ha hả, bản thân ta cũng muốn cho ngươi thời gian, nhưng ai có thể cho ta thời gian đây?" Quân Đồ Minh cười khẩy, giọng nói ngày càng lạnh nhạt: "Nhưng bây giờ đang là buổi trưa, ngươi còn có mấy canh giờ chuẩn bị, hi vọng sẽ không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn."
Mai Thụy Địch Tư đi ra khỏi đại điện như người mất hồn, ánh mặt trời chói lọi lọt vào trong mắt Mai Thụy Địch Tư đã biến thành màu xám chết chóc. Giờ phút này hắn vô cùng ghen tỵ với con chó điên Địch Uy, tại sao tên khốn đó được quyền tu luyện ở trong cung điện, mà bản thân mình lại ở bên ngoài đi làm cái chuyện không thể hoàn thành?
Mai Thụy Địch Tư quá mức chuyên chú vào oán trách số mạng, cho nên võ sĩ bên cạnh gọi hắn mấy tiếng cũng không nghe được. Mãi cho đến lúc gã võ sĩ cẩn thận vươn tay ra kéo hắn lại, lúc này Mai Thụy Địch Tư mới kịp phản ứng, buồn bã nhìn sang thủ hạ của mình: "Chuyện gì?"
"Đại nhân, Khải La Nhĩ gởi thư."
Thụy Địch Tư theo bản năng đáp một tiếng, sau đó tiếp tục cất bước đi thẳng về phía trước. Nhưng chỉ vài giây sau, thân thể Mai Thụy Địch Tư liền cứng ngắc ngay tại chỗ, chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía tên võ sĩ kia: "Ngươi nói cái gì?"
Sau khi xác nhận vài lần liên tục, Mai Thụy Địch Tư rốt cuộc khẳng định bản thân mình không có nghe lầm. La Nhĩ là người phụ trách do hắn phái đi Băng Xuyên bộ tộc điều tra, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì tin nội dung trong thư nhất định là phương pháp thu phục yêu thú.
"Mau … mau đưa thư cho ta." Mai Thụy Địch Tư kích động đến mức thanh âm đã bắt đầu run rẩy.
Gã võ sĩ bị ánh mắt như muốn ăn thịt người của Mai Thụy Địch Tư dọa cho sợ hết hồn, vội vã móc thư ra đưa cho Mai Thụy Địch Tư rồi lùi sang một bên.
Có lẽ là do quá khẩn trương, cánh tay Mai Thụy Địch Tư run rẩy mất không ít khí lực mới mở được phong thư ra, nội dung bên trong quả nhiên ghi lại phương pháp thu phục yêu thú. Trong phút chốc này Mai Thụy Địch Tư có vọng động muốn ngửa mặt lên trời cười thật to, đúng là trời không tuyệt đường người mà. Phong thư này tương đương với cứu hắn một mạng.
Hắn âm thầm nghĩ trong lòng: “Cái tên thủ hạ kia tên gì? La Nhĩ? Ừ, chờ hắn trở lại nhất định phải thưởng cho hắn đầy đủ mới được.”
Quân Đồ Minh đang ngồi ở trên ghế suy tư nên xử lý chuyện ở cung điện dưới lòng đất kia như thế nào. Hắn tuyệt đối không cam lòng giao yêu thú cho Cát Tư Gia khống chế, con yêu thú có uy lực kinh khủng như thế dĩ nhiên nắm giữ ở trong tay mình mới tốt. Nhưng vấn đề là Quân Đồ Minh không biết cách thu phục yêu thú, nói thật ra giữa hắn hắn và Cát Tư Gia chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Mục tiêu của cả hai sẽ bộc lộ ngay khi con quái vật kia phá kén.
Khi Quân Đồ Minh đang nhức đầu tính toán, chợt thấy Mai Thụy Địch Tư hưng phấn trùng trùng đi vào trong đại điện, trong tay đang cầm một phong thư. Hai mắt Quân Đồ Minh nhất thời tỏa sáng: "Tìm được rồi?"
"Vâng, bệ hạ, tìm được rồi." Mai Thụy Địch Tư cung kính đặt bức thư lên trên bàn của Quân Đồ Minh.
Quân Đồ Minh quét mắt nhìn một lần rồi cười lên ha hả, lần đầu tiên vươn tay vỗ vỗ bả vai Mai Thụy Địch Tư, hết lời khen ngợi: "Làm rất tốt, Mai Thụy Địch Tư, ta biết là không nhìn lầm người mà."
Mai Thụy Địch Tư chưa từng hưởng thụ đãi ngộ kiểu này, thân thể nhất thời mềm nhũn xuống, nửa mừng nửa sợ nói: "Bệ hạ quá khen, đây là việc thuộc hạ phải làm."
"Không kiêu căng không nóng nảy, rất tốt." Tâm tình Quân Đồ Minh hiển nhiên cực kỳ tốt đẹp, tươi cười sáng lạn nói: "Đi gọi Tháp Sâm Đặc và Lai An tới, sau đó an bài mọi chuyện sẵn sàng. Nếu như kịp thời gian, ngươi trước hết lưu lại dưới cung điện tu luyện."
Mai Thụy Địch Tư mừng như nở hoa trong bụng, khom người thi lễ đáp: "Vâng, bệ hạ." Sau đó cảm kích đến rơi nước mắt lui ra ngoài.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến buổi tối. Quân Đồ Minh mang theo Tháp Sâm Đặc, Lai An và Mai Thụy Địch Tư đi xuống cung điện dưới lòng đất.
Lão nhân Cát Tư Gia ngạc nhiên nhìn đoàn người Quân Đồ Minh xuất hiện, Quân Đồ Minh rất ít khi dẫn người tới nơi này. Hơn nữa hiện tại chỉ có mỗi Địch Uy tu luyện trong đại điện, cộng thêm người Quân Đồ Minh dẫn tới nữa là năm. Trong lòng Cát Tư Gia bỗng nhiên có dự cảm xấu.
"Đại sư, bọn họ muốn đi theo ta quan sát quá trình tiểu tử kia phá kén nên ta mang bọn họ đến, hẳn là đại sư không để ý chuyện này chứ?" Quân Đồ Minh khẽ cười nói, lời nói nghe qua tựa hồ rất khách khí nhưng căn bản không cho đối phương khả năng cự tuyệt. Huống chi người cũng đã mang đến, cự tuyệt có tác dụng không?
"Không sao cả." Cát Tư Gia cười khan vài tiếng, nói: "Xem một chút cũng không có gì, một lát nữa không nên đến quá gần, tiểu tử mới ra đời sẽ ở vào trạng thái vô chủ nên tính công kích tương đối mãnh liệt."
Mặc dù Cát Tư Gia cho rằng đám người này không thể biết cách thu phục yêu thú, bởi vì đó là bí mật của Băng Xuyên bộ tộc. Nhưng vì bảo đảm an toàn, hắn đã chặn ngang con đường này, chỉ cần không để cho người khác tiếp cận sẽ không có ai đủ khả năng cướp đoạt quyền khống chế với hắn.
"Dĩ nhiên là thế rồi, bọn họ chỉ đứng ở xa nhìn thôi." Quân Đồ Minh sảng khoái đáp ứng, nhưng mà Cát Tư Gia không có chú ý tới Quân Đồ Minh nói "bọn họ” không có bao gồm hắn ở trong đó.
Mấy người ở trong đại sảnh tán gẫu, lúc này đã cách thời gian dự định còn một đoạn ngắn nữa.
"Nếu như đại sư có thể thu phục tiểu tử àny làm yêu thú bản mệnh là tốt rồi. Nếu như vậy thực lực đại sư nhất định sẽ tăng lên một mảng lớn." Quân Đồ Minh bỗng nhiên nói với vẻ tiếc nuối.
"Ta cũng hi vọng như thế, đáng tiếc là cả đời Thủ hộ giả chỉ có một con bản mệnh yêu thú. Nhưng như vậy đã đủ rồi, mặc dù không thể thu nó làm yêu thú bản mệnh, nhưng khống chế đơn giản vẫn được. Nó sẽ làm một chi kì binh trong tay bệ hạ." Cát Tư Gia dĩ nhiên sẽ không nói thật với Quân Đồ Minh.
"Vậy cũng tốt." Quân Đồ Minh gật đầu xác nhận, sau đó đột nhiên xoay chuyển lời nói: "Để tiểu tử nhận ta làm chủ nhân được không?"
"Như vậy sao được?" Cát Tư Gia nghe vậy thiếu chút nữa nhảy dựng lên, sắc mặt nhất thời trở nên vô cùng khó coi: "Đây không phải là yêu thú bình thường, nếu không phải vì ta mỗi ngày đều kiên trì dùng máu huyết nuôi nấng nó, coi như là khống chế nó cũng làm không được. Huống chi là bảo nó nhận chủ."
"À?" Quân Đồ Minh mỉm cười mị mị: "Nói như vậy tiểu tử không thể nào nhận ta làm chủ nhân rồi?"
Trong lòng Cát Tư Gia cả kinh, đã nói đến mức này thì thằng ngốc cũng biết Quân Đồ Minh nhất định là có ý thu làm của riêng. Nhưng mà Cát Tư Gia không biết Quân Đồ Minh đến tột cùng hiểu rõ bao nhiêu nội tình. Sau khi do dự một hồi mới chậm rãi nói: "Có thể, nhưng tỷ lệ quá thấp, hơn nữa một khi thất bại sẽ tạo thành tổn thương trí mạng đối với tiểu tử. Nếu chuyện đó xảy ra thì tâm huyết bao năm của chúng ta đổ sông đổ biển hay sao?"
"Nói vậy là vẫn có khả năng thành công?" Quân Đồ Minh nở nụ cười vui vẻ: "Vận khí của ta luôn luôn tốt lắm, ta cảm thấy chúng ta có thể thử một chút, đại sư nghĩ thế nào?"
"Ta… ta nghĩ là nên thận trọng thì hơn." Thanh âm Cát Tư Gia nhỏ dần đi, nhưng mà hắn cũng biết Quân Đồ Minh đã lộ ra ý định tuyệt đối không dễ dàng dừng tay. Giờ phút này Cát Tư Gia bỗng nhiên vô cùng hối hận, tại sao lúc đầu không nói thật với Quân Đồ Minh, có lẽ bây giờ sẽ là một kết quả hoàn toàn khác.
"Ha hả, đại sư cũng quá cẩn thận rồi." Quân Đồ Minh khẽ cười nói: "Để đại sư khống chế nó không phải là không thể được, như vậy đúng là rất an toàn. Nhưng làm vậy không thể phát huy ra uy lực vốn có của nó, chẳng phải là đi ngược lại với ước nguyện ban đầu của chúng ta hay sao? Cho nên vì ích lợi lớn nhất kính xin đại sư giúp đỡ, dĩ nhiên, nếu như đại sư có thể thu nó làm thủ hộ yêu thú thì xem như ta chưa từng nói gì."
Thân hình Cát Tư Gia run rẩy mấy lần, ban đầu là vì lo lắng Quân Đồ Minh đề phòng, nghi ngờ mình nên Cát Tư Gia cố ý che giấu sự thật. Nhưng hắn không ngờ một câu nói dối thuận miệng lại biến thành cái cớ để Quân Đồ Minh đối phó mình.