Mười mấy con quái vật lớn xuất hiện làm cho tình hình hỗn loạn không chịu nổi. Lúc ban đầu còn có võ sĩ phấn đấu liều chết nhào tới công kích mẫu thể, nhưng bọn họ tuyệt vọng phát hiện bí kỹ đánh lên người mẫu thể chỉ lưu lại mấy vết thương nhợt nhạt mà thôi. Đối với một con quái vật có đường kính vượt qua mười thước thì thương thế cỡ đó chẳng khác nào gãi ngứa.
Nếu đã đánh không lại, các võ sĩ theo bản năng xoay người chạy trốn, nhưng cả đống người dồn vào trong khe núi đến mức nước chảy không lọt. Trong khoảng thời gian ngắn đâu có dễ di chuyển sang nơi khác, mỗi một cơn mưa chất độc rơi xuống sẽ có gần trăm võ sĩ hét lên bi thảm ngã xuống đất. Chỉ chốc lát sau vùng đất ở trong khe núi đã biến thành bãi thây ma rùng rợn.
Ban Ni Địch Khắc mới vừa dẫn người lao ra khe núi thì đám người Địch Áo và Á Nhĩ Duy Tư đã kịp thời chạy đến. Song phương lập tức bộc phát một trận hỗn chiến, tất cả mọi người nhìn thấy thảm cảnh trong khe núi đều tức giận và sợ hãi tột độ, làm gì để cho nhóm người Ban Ni Địch Khắc bình yên vô sự chạy thoát dễ dàng như thế.
Ban Ni Địch Khắc đã dự liệu trước tình huống này, quanh người bỗng nhiên tỏa ra màn sương mù dày đặc che đậy tầm mắt đám người Địch Áo.
"Chia nhau ra chạy !" Ban Ni Địch Khắc lập tức hét lớn.
Lúc này chẳng còn ai quản quân đoàn trưởng đại nhân chết sống gì nữa, nếu đợi đến lúc Thần Vũ Giả của đối phương xuất thủ thì nhóm người bọn họ sẽ trốn không thoát một người nào. Các thủ hạ của Ban Ni Địch Khắc tự nhiên rõ ràng đạo lý này, không có ai do dự hay làm ra bất kỳ động tác thừa, tự giác chia ra các phương hướng khác nhau cắm đầu chạy trốn.
Ban Ni Địch Khắc thả ra sương mù chỉ kéo dài được vài giây đã bị đám người Địch Áo bị xua tan, nhưng Ban Ni Địch Khắc không có vội vàng chạy trốn như những người khác. Bởi vì Ban Ni Địch Khắc biết mình đã trở thành mục tiêu tất sát của quân đội liên quân, trốn là trốn không thoát rồi, thay vì bị đối phương chặn lại ở giữa đường còn không bằng ở lại hấp dẫn các cường giả nhằm sáng tạo cơ hội cho những người khác chạy trốn.
Cục diện phát triển đến tình trạng này đã xấu hết mức rồi, đám người Địch Áo và Á Nhĩ Duy Tư cũng biết đây là bẫy rập do Ban Ni Địch Khắc bố trí từ sớm. Tất cả nghi vấn lúc trước đã có đáp án cụ thể, Ban Ni Địch Khắc vốn muốn dụ dỗ bọn họ lưu lại chỗ này rồi lợi dụng mẫu thể công kích đại quân. Mặc dù không biết tại sao Ban Ni Địch Khắc có thể khống chế được mẫu thể, nhưng hiện tại điều này không còn trọng yếu nữa, mọi người đang cắn răng nghiến lợi suy nghĩ nên giết cái tên đáng chết này như thế nào cho hả dạ.
Thực tế chứng minh Ban Ni Địch Khắc đã hoàn thành nhiệm vụ này rất tốt, không hề có người nào thèm quản đám bại binh chạy trốn kia, trong lúc nhất thời đủ các loại bí kỹ đổ ập xuống đầu Ban Ni Địch Khắc. Luồng ánh sáng rực rỡ đủ màu sắc đã bao phủ thân ảnh Ban Ni Địch Khắc vào giữa.
Một khi bị mười mấy Thánh giả vây công coi như là Thần Vũ Giả cũng phải tập trung tinh thần tới ứng đối, huống chi Ban Ni Địch Khắc còn chưa có thực lực Thần Vũ Giả. Sau vài trận nổ vang kịch liệt, lĩnh vực của Ban Ni Địch Khắc không thể chịu nổi công kích mãnh liệt như thế, trực tiếp tan biến vào không khí. Ngay sau đó chính là nguyên lực chiến giáp bị triệt tiêu, cuối cùng toàn thân Ban Ni Địch Khắc bị chém thành từng mảnh vụn… cực nhỏ.
Quân đoàn trưởng quân đoàn Hải Khiếu từng là kình địch số một của Thi Lạc Tư cứ như vậy ngã xuống, tử trạng vô cùng thể thảm.
Tuy đánh chết Ban Ni Địch Khắc nhưng đám người Địch Áo cao hứng không nổi, bên trong khe núi không ngừng vang lên tiếng kêu thảm rét lạnh lòng người khiến cho trái tim bọn họ như rỉ máu. Thi Lạc Tư tổ chức an bài nhân thủ rút lui ra khỏi khe núi, đáng tiếc là hiệu quả không lớn. Mười mấy mẫu thể cùng tiến lên cơ hồ bao phủ hoàn toàn khe núi, các võ sĩ liên quân cắm đầu chạy trốn tản ra bốn phía nhưng chỉ là hành động giãy chết hoàn toàn vô vọng.
Thế cục đã chuyển biến xấu đến trình độ này, Đạt Tư Ngũ Đức hiển nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Chỉ có điều suy đi tính lại, dù là Thần Vũ Giả đích thân xuất thủ cũng không thể giết chết mẫu thể trong một đoạn thời gian ngắn. Trong khi đó chỉ cần mẫu thể không chết sẽ có thể phát động công kích liên tục không ngừng nghỉ. Đám người Địch Áo và Á Nhĩ Duy Tư không rảnh tay truy sát các cường giả của quân đoàn Hải Khiếu, cùng nhau chạy ngược lại tiến hành công kích mẫu thể. Hy vọng có thể hấp dẫn mẫu thể chú ý nhằm sáng tạo cơ hội chạy trốn cho binh sĩ liên quân.
Không biết qua bao lâu, các võ sĩ liên quân rốt cuộc thành công rút lui ra ngoài xa, trong khe núi chỉ còn lại đám người Địch Áo đánh chém từng bừng với nhóm mẫu thể. Khi chiến đấu với quân đoàn Hải Khiếu, liên quân tổn thất không tới ba nghìn người, phần lớn trong đó là do Ban Ni Địch Khắc đột ngột dẫn người xông vào quân trận thẳng tay tàn sát. Không ngờ từ khi mẫu thể chui ra cho đến lúc liên quân hoàn toàn rút lui ra khỏi khe núi, chỉ mới thống kê bước đầu liên quân đã tổn thất ít nhất bốn vạn binh sĩ, bị thương tàn tật tính không hết.
Thi Lạc Tư không thể nào đoán được sẽ gặp kết quả như thế, trận đánh này kết thúc đã tiêu hao một phần ba thực lực liên quân, điểm duy nhất làm cho Thi Lạc Tư cảm thấy an ủi là một vạn năm ngàn võ sĩ tinh nhuệ của quân đoàn Hải Khiếu đã táng thân ở nơi này. Cộng thêm đại thắng ở biên cảnh Sư Tâm đế quốc, tính ra liên quân vẫn chiếm cứ chút ít ưu thế.
Sau đó mười mấy mẫu thể bị đám người Địch Áo và Đạt Tư Ngũ Đức đánh chết từng con một. Ngoại trừ hai người Đạt Tư Ngũ Đức và Địch Áo biểu hiện tương đối tốt, những người khác cơ hồ mỏi mệt không chịu nổi, thần sắc tái nhợt dọa người, mỗi lần đánh chết một con mẫu thể thì các cường giả sẽ hao phí rất nhiều nguyên lực và tinh thần. Cho dù là Thánh giả cũng thừa nhận không nổi tiêu hao nhanh như vậy.
Rốt cuộc mẫu thể và diễn sinh thể bị thanh trừ không còn một mống, đám người Á Nhĩ Duy Tư đã đổ mồ hôi hột ướt nhẹp toàn thân. Đạt Tư Ngũ Đức kinh ngạc nhìn sang Địch Áo, hắn cảm giác được Địch Áo biểu hiện rất nhẹ nhàng trong quá trình vây giết mẫu thể, cực kỳ khác biệt với những Thánh giả khác.
Bất Hủ truyền thừa quả nhiên là danh bất hư truyền, Đạt Tư Ngũ Đức nở nụ cười vui vẻ. Hắn từng nghe không ít chuyện về Địch Áo, cũng ký thác kỳ vọng với rất lớn. Hậu duệ Bất Hủ truyền thừa duy nhất lại hoàn thành hai lần tiến hóa, Đạt Tư Ngũ Đức tin tưởng chỉ cần cho Địch Áo đầy đủ thời gian, người này chắc chắn sẽ đứng ở trên đỉnh đại lục.
Nhưng mà sau một lát, nụ cười trên mặt Đạt Tư Ngũ Đức bỗng nhiên cứng lại, xoay người nhìn ra khu hoang dã rộng lớn không thấy bến bờ, ánh mắt ngó đăm đăm làm như vừa có thứ gì đó rất kinh khủng xuất hiện. Đám người Địch Áo và Á Nhĩ Duy Tư bốn mắt nhìn nhau không hiểu gì hết, đang định mở miệng hỏi thăm thì thân thể cũng đờ ra, bởi vì ngay lúc này tất cả mọi người đều cảm thấy từ nơi xa truyền đến một cỗ nguyên lực dao động mãnh liệt chí cực.
“Thần Vũ Giả ? Không chỉ một người?” Tâm Địch Áo nhất thời trầm xuống, thì ra lợi dụng mẫu thể sát thương chiến sĩ liên quân không phải là mục đích chủ yếu của đối phương, mà mục tiêu chân chính lại là nhóm cường giả bọn họ.
Ở thời điểm hiện tại, trạng thái tất cả mọi người không thích hợp tiến hành kịch chiến, đối phương lựa chọn tiến công vào lúc này hiển nhiên là nhìn trúng điểm này.
"Đi, trở về !" Đạt Tư Ngũ Đức trầm giọng nói rồi tự động bay ngược ra ngoài khe núi. Thi Lạc Tư tạm thời trấn giữ đại doanh, còn đám người Địch Áo và Á Nhĩ Duy Tư phòng thủ gần đó, bọn họ đều nhận ra từ trong mắt đối phương thấy cảm giác trầm trọng khó tả. Không có người nào nói chuyện, tất cả đều đi theo Đạt Tư Ngũ Đức trở lại quân trận.
"Tới sao?" Đạt Tư Ngũ Đức vừa hạ xuống đất, Thi Lạc Tư đã khẩn cấp tiến lên nghênh đón, lúc này đối phương xuất động Thần Vũ Giả đúng là tin dữ đối với Thi Lạc Tư. Đầu tiên là nhóm người Á Nhĩ Duy Tư đã tiêu hao không ít thể lực khi thanh trừ mẫu thể, lực chiến đấu bị ảnh hưởng giảm thấp vài phần. Tiếp theo là các chiến sĩ liên quân còn chưa có hoàn toàn khôi phục tinh thần từ trong khủng hoảng, đây là một quân đoàn mỏi mệt, dùng trạng thái như vậy đối kháng với Thần Vũ Giả thì kết cục đã định rồi.
"Ta cũng không rõ lắm." Đạt Tư Ngũ Đức lắc đầu, chậm rãi nói: "Nhưng không phải là hai gã Tháp Sâm Đặc và Lai An."
Thi Lạc Tư thở ra một hơi nhẹ nhõm, nếu như là Tháp Sâm Đặc và Lai An đến thì trận chiến này không cần phải đánh nữa. Lúc trước Thần Vực có một đám cường giả cũng ngăn cản không nổi hai người kia, huống chi bây giờ liên quân chỉ có một mình Đạt Tư Ngũ Đức là Thần Vũ Giả. Thực lực của hai bên căn bản không cùng một tầng thứ, có một điều hiển nhiên, nếu quả thật là hai gã sát thần đó tới thì mọi chuyện ngược lại càng dễ giải quyết, cả đám cùng nhau quay đầu chạy trốn là được. Dù sao cũng là chết, đoán chừng đối phương cũng ôm ý nghĩ đồng dạng như thế mới không phái hai người kia ra ngoài.
Tình hình bây giờ là đám người Thi Lạc Tư có thể chạy trốn, nhưng bọn họ không thể vứt bỏ đại quân ở chỗ này cho đối phương tùy ý tàn sát. Quân sĩ không còn thì đánh đấm làm gì nữa chứ? Vì thế dù sống dù chết, bọn họ phải liều mạng đánh trận chiến này.
Phía chân trời xuất hiện vài điểm đen lao thẳng đến chỗ này, đến lúc có thể thấy rõ mặt mũi của đối phương. Đạt Tư Ngũ Đức nheo mắt lại nhạt giọng nói: "Là Ngã Tát Khắc và Kiều Y Tư Đinh, ha hả, Quân Đồ Minh đúng là để mắt ta quá đi."