Trên thực tế những người khác đã sớm hoài nghi khả năng này rồi, chỉ có điều không ai nói ra mà thôi.
Bởi vì cấp trên vẫn chưa có hạ lệnh tiến công, nên bọn họ không cần phải vội vã động thủ với quân đoàn Hải Khiếu.
Nhưng tình huống bây giờ đã khác xa lúc trước, Thánh giả của liên quân sẽ phải xâm nhập vào trong lãnh địa Nguyệt Ảnh đế quốc tiêu trừ mẫu thể, vì thế đại doanh quân đoàn Hải Khiếu biến thành một cái đinh cần phải nhổ bỏ trước tiên.
Á Nhĩ Duy Tư và Địch Áo là Phong hệ Thánh giả tiếp nhận nhiệm vụ chính của chiến dịch này. Cho dù đại doanh có trống hay không cũng phải có người đi thăm dò hư thật, võ sĩ cấp thấp hiển nhiên không thể nào đảm nhiệm nổi.
Giữa trưa ngày hôm sau, từ xa xa nhìn lại thì trong đại doanh quân đoàn Hải Khiếu bất ngờ bay lên vô số làn khói bếp. Đám người Địch Áo trực tiếp bay đến đại doanh rõ ràng là hành vi khiêu khích. Nếu quân đoàn Hải Khiếu thật sự tồn tại cường giả, bây giờ sẽ phải có hành động tấn công mới đúng.
Từ trên không trung nhìn xuống thì sương khói lượn lờ bốc lên mù mịt, trong đại doanh quân đoàn Hải Khiếu có không ít võ sĩ đang bận rộn đi đi lại lại chung quanh, nhưng bọn họ làm như không có phát hiện đám người Địch Áo. Cứ ai làm việc nấy, người nhóm củi thì kê miệng thổi lửa, người bưng nồi, kẻ cắt thịt, tình hình phát triển đến mức này đúng là không thể nào hiểu nổi.
Sau khi quan sát hồi lâu, thấy đối phương vẫn không thèm để ý đến mình, Á Nhĩ Duy Tư dẫn đầu lao xuống. Mặc dù có mai phục, trừ phi là Thần Vũ Giả xuất thủ, nếu không thì đối phương không thể nào lưu bọn họ lại được.
Thế nhưng trong quá trình rơi xuống, đám người Á Nhĩ Duy Tư liền phát hiện mình lo lắng vô ích. Bởi vì lúc nãy bọn họ thấy mấy gã võ sĩ đi vào doanh trại, sau đó núp vào trong lều rồi lập tức biến mất không thấy, hiển nhiên là đối phương là đang dùng kỹ xảo này mê hoặc bọn họ.
Đợi đến khi bọn họ hạ xuống mặt đất chỉ thấy từng dãy người rơm phất phơ trong gió, chẳng qua là chúng nó được khoát y phục đàng hoàng mà thôi, ở phía xa ngó tới căn bản phân biệt không nổi.
Không ngờ lại bị một cái doanh trại trống rỗng lừa gạt lâu như vậy. Đám người Á Nhĩ Duy Tư lúc này cực kỳ buồn bực, sau khi giết chết mấy tên võ sĩ chưa kịp trốn đi thì phát hiện nhóm ở lại chỉ có thực lực cao nhất là Cực Hạn võ sĩ. Ngay cả Võ Tôn cũng không có một mống? Vì thế mấy người bọn họ cũng lười giết, đá đít cả đám lăn ra ngoài rồi phát tín hiệu đã bắt đầu phá hủy doanh trại.
Phá hủy vĩnh viễn đơn giản hơn xây dựng, quân đoàn Hải Khiếu đóng quân ở biên cảnh Nguyệt Ảnh đế quốc lâu như vậy, trong đại doanh có đầy đủ dụng cụ, lều bạt, lương thực cho hoạt động quân sự. Không biết Ban Ni Địch Khắc đã hao phí bao nhiêu tâm huyết vào nơi này, thế mà đám người Á Nhĩ Duy Tư chỉ điên cuồng oanh tạc vài phút là biến thành một mảnh phế tích bám đầy tro bụi.
Thỉnh thoảng có võ sĩ xông lên ngăn trở đều bị đám người Á Nhĩ Duy Tư giết gọn. Mấy gã võ sĩ này đối mặt với đám người Á Nhĩ Duy Tư lại không hề sợ hãi, một đường xách đao chém tới vô cùng kiên nghị, chỉ cần biểu hiện nhiêu đó cũng đủ làm cho đối phương nể phục rồi.
Xem ra Ban Ni Địch Khắc đúng là có tài năng làm thống soái, không ngờ một đám võ sĩ thủ hạ dưới trướng hắn lại thản nhiên đối mặt tử vong như vậy, nếu hai bên gặp nhau trên chiến trường có lẽ tình huống sẽ diễn ra hoàn toàn khác hẳn.
Sau khi hủy diệt đại doanh quân đoàn Hải Khiếu, vùng biên cảnh Nguyệt Ảnh đế quốc đã mất đi khả năng phòng thủ. Liên quân tiến lên nhẹ nhàng như đi dạo trong vườn hoa, tùy ý ra vào không chút trở ngại. Nhưng đây không hẳn là chuyện tốt, từ xưa tới nay luôn có đạo lý chuyện khác thường tất có quái sự. Nguyệt Ảnh đế quốc càng bình tĩnh, bên phía liên quân lại càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bây giờ ngay cả chiến sĩ tầng dưới chót cũng hiểu rằng nhất định là có âm mưu gì đó. Bản thân Thi Lạc Tư là tướng lãnh cao tầng hiển nhiên ý thức được vấn đề nghiêm trọng, nhưng nhiều lần nghiên cứu và thảo luận vẫn không thể cho ra kết quả vừa ý. Vì thế Thi Lạc Tư đành phải án binh bất động chờ đế đô truyền tin tức đến rồi tính tiếp.
Rốt cuộc thư tín từ đế đô cũng chạy tới tiền tuyến. Dựa vào phản ứng của Quân Đồ Minh, Hoắc Phu Mạn, Lan Bác Tư Bản và Phổ Lai Tư họp bàn và phân tích kỹ lưỡng xong, nhất trí quyết định cho đại quân tiến vào Nguyệt Ảnh đế quốc. Dù sao tên đã lắp vào cung không phát không được, rút quân là không thể rồi, nếu như vẫn tiếp tục án binh bất động thì sĩ khí sớm muộn gì cũng tuột dốc không phanh. Vì thế chủ động tiến công chính là hành động tất yếu, loại chiến tranh đại quy mô thế này âm mưu cũng chỉ có tác dụng giới hạn, thực lực vẫn là điều cơ bản nhất dẫn đến thắng lợi cuối cùng.
Khi phát thư tín ra mệnh lệnh, đồng thời Hoắc Phu Mạn và Lan Bác Tư Bản, Phổ Lai Tư cũng suất lĩnh nhóm cường giả rời khỏi đế đô. Âm mưu cũng tốt, dương mưu cũng được, nếu Quân Đồ Minh buộc phải sử dụng kế sách, điều này nói rõ Quân Đồ Minh không có nắm chắc tất thắng đối với cuộc chiến tranh này. Có thể nói Quân Đồ Minh bố trí cử động kỳ lạ thế này ngược lại làm cho bọn họ càng thêm kiên định lòng tin quyết một trận tử chiến.
Nhiều đại nhân vật như vậy đồng thời rời khỏi đế đô hiển nhiên không thể lừa gạt được người để tâm. Ngay sau đó là hàng đống thư tín từ đủ loại phương hướng, đủ các cách thức truyền ra ngoài, một bộ phận trong đó giữa đường đã bị cắt đứt. Thám tử của Nguyệt Ảnh đế quốc ẩn núp trong đế đô ít nhất cũng bị bắt một phần ba, thế nhưng là có một ít thư tín thành công truyền ra ngoài. Đây là chuyện không thể nào tránh khỏi, trăm đường vẫn có một hở mà. Huống chi có thám tử ẩn nấp trong đế đô lên tới mười mấy năm, phạm vi hoạt động không thể nào khinh thường được.
Bên phía Thi Lạc Tư nhận được tin tức của đế đô lập tức điều chỉnh quân đội chuẩn bị tiến vào Nguyệt Ảnh đế quốc. Mười mấy vạn đại quân cùng lúc xuất phát không phải là chuyện nhỏ, vấn đề lương thảo, di chuyển, địa điểm phải chuẩn bị cho thỏa đáng.
Buổi trưa ngày hôm sau, rốt cuộc mọi sự đã xong.
Theo sau mệnh lệnh của Thi Lạc Tư truyền ra, từng đội võ sĩ sắp hàng chỉnh tề bước lên thổ địa Nguyệt Ảnh đế quốc. Trong lòng các võ sĩ chảy xuôi dòng máu kích động không nói nên lời, Nguyệt Ảnh đế quốc được công nhận là đệ nhất cường quốc của đại lục, không ngờ hiện tại đế quốc khổng lồ này lại run rẩy dưới chân của bọn họ. Hơn nữa còn có khả năng sụp đổ trong đoạn thời gian sắp tới.
Các võ sĩ có thể giữ vững tinh thần lạc quan là nhờ thái độ biểu hiện của Nguyệt Ảnh đế quốc. Trước tiên là một Thần Vũ Giả bị vây giết thành công, sau đó mắt thấy đại binh liên quân tiếp cận lại không có hành động chống cự. Ở trong mắt các võ sĩ thì Nguyệt Ảnh đế quốc đã là con hổ bị dồn vào đường cùng rồi. Chỉ cần tăng thêm một ít sức lực là bọn họ chắc chắn sẽ phá vỡ thần thoại bách chiến bách thắng của Nguyệt Ảnh đế quốc.
Trong đó võ sĩ Thần Vực là hưng phấn nhất, bọn họ chờ đợi một ngày này từ rất lâu rồi. Kể từ khi Thần Vực bị hủy, bọn họ không có lúc nào không nghĩ đến cảnh tượng mình tự tay phá hủy cái đế quốc đáng hận này. Mà bây giờ cơ hội này rốt cuộc nằm ở trong tay bọn họ, vì thế tất cả mọi người nâng cao tinh thần tiến vào lãnh thổ Nguyệt Ảnh đế quốc. Tất cả sỉ nhục Quân Đồ Minh làm ra trước đây sẽ phải trả lại gấp nhiều lần.
Ngay thời điểm tiến vào Nguyệt Ảnh đế quốc, sĩ khí liên quân lập tức tăng vọt lên tới đỉnh phong, thần sắc vui sướng nở nụ cười rạng ngời, thanh âm hoan hô vang lên liên tiếp theo bước chân dồn dập. Nghe qua có lẽ ai đó sẽ cảm thấy buồn cười, dù sao bọn họ vẫn chưa có giành được thắng lợi cuối cùng, nhưng đây là vì Nguyệt Ảnh đế quốc quá cường đại. Ngay cả Thần Vực cũng không phải nhượng bộ lui binh, kể từ khi Quân Đồ Minh quật khởi tới nay, Nguyệt Ảnh đế quốc chưa từng thất bại một lần nào.
Khi chiến tranh mới vừa bộc phát, cho dù ba phương liên hiệp lại với nhau thì ở trong lòng các chiến sĩ tầng dưới chót vẫn không lạc quan lắm với kết quả trận chiến này. Nhưng bây giờ từ đủ loại dấu hiệu đều cho thấy Nguyệt Ảnh đế quốc không có đáng sợ như trong truyền thuyết lưu lại, áp lực trong lòng các võ sĩ đã hoàn toàn triệt tiêu tự nhiên cất bước cũng nhẹ nhàng hơn.
Địch Áo và đám người Á Nhĩ Duy Tư không đi theo đại quân, mà đi trước dò xét có tồn tại mẫu thể hay không. Dưới tình huống bình thường, chiến tranh đại quy mô này ít khi xuất động chiến lực cao cấp ngay từ đầu, chỉ có tại thích hợp mới dựa vào thời cơ để gia nhập chiến trường nhằm giành lấy ưu thế tuyệt đối. Nhưng với tình hình hiện tại không cho phép đám người Địch Áo làm như vậy, nếu võ sĩ bình thường gặp phải loại quái vật kia sẽ rất khó giải quyết, nhằm tránh khỏi tổn thất không cần thiết, bọn họ phải đi trước dò đường thật cẩn thận.
Quả nhiên, dọc theo con đường này Địch Áo và đám người Á Nhĩ Duy Tư lại đánh chết hai con mẫu thể, sau khi phân tích ra vị trí chi tiết, trong lòng mọi người đều thở phào nhẹ nhỏm. Vốn cho rằng càng tiến sâu vào trong Nguyệt Ảnh đế quốc, loại quái vật này sẽ càng nhiều hơn, nhưng hiện tại xem ra không phải là như vậy. Nếu suy nghĩ thật kỹ thì cũng thấy đây là chuyện bình thường, lấy thể tích mẫu thể khổng lồ như vậy muốn vận chuyển từ biển Nạp Gia phía bắc Vĩnh Đống băng xuyên tới đây cũng là một quá trình cực kỳ khó khăn. Tính cả vấn đề có bắt được nó hay không nữa, thật sự không có khả năng xuất hiện loài này số lượng lớn được.