[Dịch] Thần Điển

Chương 249 : Mật Đàm




Các cường giả chung quanh vẫn duy trì trầm mặc, người trực tiếp xử lý chuyện này là Nhã Duy Đạt, không phải là bọn họ, cho nên bọn họ cũng lười trả lời những câu hỏi giận dỗi như thế này.

"Nhã Duy Đạt đâu? Nàng ta ở đâu?" Lý Tra Đức quát lên.

"Nhã Duy Đạt viện trưởng sẽ không gặp ngươi." Tây Cách Thụy Na thất thần hồi lâu mới tỉnh lại, bởi vì Lý Tra Đức cố ý chạm vào chỗ đau nhất trong nội tâm của nàng, nên ngữ khí còn lạnh hơn cả lúc nãy: "Nhã Duy Đạt viện trưởng cố ý giấu một tin tức chính là để khảo nghiệm ngươi, thật đáng tiếc ngươi không có thông qua khảo nghiệm này."

"Khảo nghiệm?" Lý Tra Đức sửng sốt: "Khảo nghiệm gì?"

"Nếu như ngươi có thể tha thứ những người trẻ tuổi lỡ tay làm chuyện vọng động thì ngươi vẫn là một phần tử của chúng ta." Tây Cách Thụy Na chậm rãi nói: "Nếu như ngươi không tha thứ đi làm chuyện vô nghĩa nào đó, lấy tính cách của ngươi nhất định sẽ che giấu thù hận vào sâu dưới đáy lòng. Một khi ngươi cho rằng cơ hội đã đến sẽ lập tức giải phóng thù hận ra ngoài, vì thế sẽ mang tai nạn đến cho Thánh Đế Tư thành."

"Ha ha ha ~!" Lý Tra Đức cất tiếng cười to: "Con của ta vẫn nằm trên giường không dậy nổi, tại sao ta phải tha thứ bọn họ? Nói ta nghe coi, Tây Cách Thụy Na, nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ chấp nhận tha thứ?"

"Đành phải như vậy thôi, Lý Tra Đức, dẫn người nhà của ngươi rời khỏi Thánh Đế Tư thành đi, ngươi đã là người không được nơi này hoan nghênh nữa." Tây Cách Thụy Na nắm chặc Băng Chi Khế Ước, chậm rãi nhả ra từng chữ: "Hoặc là dẫn người nhà của ngươi chiến đấu với chúng ta."

Ánh mắt Lý Tra Đức đọng lại bắn ra tia sáng cực kỳ hung ác, ngó chừng Tây Cách Thụy Na không tha. Thế nhưng hắn không dám khiêu chiến Tây Cách Thụy Na, tình hình hiện tại rất dễ nhìn ra được các gia tộc Thánh Đế Tư thành đều ủng hộ Tây Cách Thụy Na. Lấy sức một mình hắn khiêu chiến cả tòa thành đúng là không thực tế, làm thế chỉ có thể bị diệt vong mà thôi.

Các võ sĩ phía sau Lý Tra Đức đều lộ vẻ kinh hoảng, bọn hắn đi theo chủ nhân hoành hành bên ngoài đã lâu nên tầm mắt cũng có chỗ đặc sắc, bọn họ có can đảm bắt nạt vài người, vài gia đình nho nhỏ, nhưng đối kháng với Thánh Đế Tư học viện thì bọn họ không làm được. Nếu như Lý Tra Đức thật sự nổi điên ra lệnh chiến đấu, bọn họ sẽ lập tức đầu hàng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, kết quả ngày hôm nay đã quá rõ ràng rồi, hoàn toàn không đáng giá góp cái mạng nhỏ vào làm gì.

"Còn nữa, Khoa Lâm, ngươi trở về nói cho người nhà của ngươi, tất cả cùng rời khỏi thành với Lý Tra Đức luôn đi." Tầm mắt Tây Cách Thụy Na rơi lên trên người Khoa Lâm: "Nếu như hoàng hôn ngày mai các ngươi vẫn còn lưu lại Thánh Đế Tư thành, vậy thì các ngươi chính là địch nhân của chúng ta."

"Ngươi có thể đại biểu Thánh Đế Tư học viện không?" Lý Tra Đức âm trầm nói.

"Đây chính là ý của Nhã Duy Đạt viện trưởng." Tây Cách Thụy Na lạnh lùng trả lời.

"Tốt, rất tốt, Tây Cách Thụy Na, ngươi chuyển cáo Nhã Duy Đạt một câu, sẽ có một ngày Lý Tra Đức sẽ trở lại." Giọng Lý Tra Đức nói rất trầm trọng, gần như đã hạ lời thề.

"Ta sẽ chuyển cáo cho nàng." Tây Cách Thụy Na trả lời rất bình thản.

Lý Tra Đức đột nhiên xoay người bước nhanh ra ngoài, vừa đi được vài bước lại quay đầu nhìn về phía Tây Cách Thụy Na: "Ta không hiểu, là tại sao? Tại sao Nhã Duy Đạt phải làm như vậy?"

"Bởi vì ngươi là người rất dễ bị thù hận che mờ đôi mắt, nếu giữ lại ngươi sẽ biến thành mầm mống tai hoạ." Tây Cách Thụy Na lạnh lùng trả lời, hiện tại đã không cần thiết giải thích điều gì với Lý Tra Đức.

Lý Tra Đức cười lên điên cuồng, tiếp tục cất bước rời đi, những võ sĩ do hắn mang đến bắt đầu chia làm hai phái, một nhóm do dự chốc lát rồi bước nhanh đuổi theo Lý Tra Đức, một nhóm phái thì ngơ ngác đứng yên tại chỗ.

"Tây Cách Thụy Na viện trưởng." Lúc này Khoa Lâm mới phục hồi tinh thần gào lên.

"Cút !" Tây Cách Thụy Na quát một tiếng.

Phía tây quảng trường có một tòa tiểu lâu bốn tầng, tầng trên cùng rất rộng rãi, từ trên đó có thể nhìn bao quát hết thảy cảnh tượng vào trong tầm mắt, trong một gian phòng nhỏ đang có hai người thấp giọng đàm luận.

"Ngài muốn thế nào ?" Giọng nữ nhàn nhạt hỏi.

"Ta cần tiền." Giọng nam trả lời không chút nghĩ ngợi.

"Cần tiền?" Giọng nữ rõ ràng là kinh ngạc, sau đó cười khổ nói: "Ngài là Hầu tước có lãnh thổ rộng nhất trong nhóm các Hầu tước dưới trướng Phỉ Tể công quốc, bây giờ lại được phân bốn thành rưỡi thu hoạch từ khu vực quặng mỏ mảnh vỡ tinh thần cực phẩm, ngài còn thiếu tiền?"

"Không thể nói như vậy, Nhã Duy Đạt viện trưởng." Tái Nhân Hầu tước cười ha hả nâng cốc uống một hớp rồi đặt chén xuống bàn: "Ngươi xem, dù sao đây là lần đầu tiên chúng ta tiếp xúc, đúng không? Chúng ta nên bày ra đủ thành ý mới tốt, huống chi chuyện ngươi nói tương đối khó giải quyết, hai gia tộc tổng cộng có hai vị Võ Tôn, chắc chắn bên ta sẽ phải có thương vong, thế nào? Còn cho rằng ta độc chiếm tiền của ngươi hay sao? Không, không, không, ta có thể không cần tiền, nhưng thuộc hạ của ta thì sao? Mỗi một lần chiến tranh sẽ tạo ra rất nhiều cô nhi quả phụ, nếu không có số tiền kia thì các hài tử và nữ nhân đáng thương kia sinh sống bằng thứ gì đây?"

Nhã Duy Đạt viện thở dài một hơi, nàng phát hiện Tái Nhân Hầu tước đúng là có tài ăn nói, nói một hồi khiến cho nàng á khẩu không trả lời được, thế nhưng đây là do nàng có việc cầu người nên đánh mất thé chủ động.

"Còn nữa, cho dù nói thế nào ta cũng là một vị Hầu tước." Tái Nhân Hầu tước nhẹ nhàng mở nắp một chai rượu, rót đầy cái chén trước mặt rồi nói tiếp: "Ngươi bảo ta đi làm cường đạo vào nhà cướp của. Việc này sẽ tổn hại danh dự của ta rất nghiêm trọng, chẳng lẽ ngài không bồi bổ lại cho ta chút ít?"

"Danh dự của ngươi còn có thể tổn hại được hả?" Nhã Duy Đạt rốt cuộc phản kích.

"Ngươi đúng là... quá trực tiếp." Lần này đến phiên Tái Nhân Hầu tước cười khổ.

"Thật ra chuyện này ta có thể tự mình đi làm." Nhã Duy Đạt chậm rãi nói: "Ngươi không kỳ quái tại sao phải nhờ người khác làm chuyện này? Còn phải chịu đựng đủ loại khó khăn áp bức từ ngươi."

"Đầu tiên, ta cần phải sửa chữa một chút, ta đây không có gây khó khăn hay áp bức ai hết. Từ đầu đến giờ ta chỉ nói sự thật, luôn luôn giảng đạo lý." Tái Nhân Hầu tước ho khan một tiếng, nói tiếp: "Về phần khổ tâm của ngươi, ta nghĩ mình có thể lý giải. Khoa Lâm và cái tên kia, hắn tên là gì nhỉ? Cách Lý Phỉ Tư đúng không? Danh tự này quả là khó nhớ. Gia tộc bọn hắn dù sao cũng là một phần tử Thánh Đế Tư thành, bọn họ làm chuyện sai lầm thì đuổi bọn họ ra ngoài là được rồi, kết quả này tất cả mọi người đều có thể chấp nhận, sẽ không có ai đồng tình với bọn họ. Nếu như ngài muốn tiêu diệt sạch sẽ bọn họ sẽ động đến điểm mấu chốt của một số người, bọn họ sẽ suy bụng ta ra bụng người. Có người sẽ nghĩ rằng ngày hôm nay ngươi không cần bọn họ thì giết chết bọn họ, ngày mai không cần mình sẽ có thể diệt trừ mình hay không? Cứ tiếp tục như vậy, ngươi sẽ bị rất nhiều người chất vấn, địa vị của ngươi sẽ lung lay, làm ảnh hưởng đến tính đoàn kết của Thánh Đế Tư thành."

Nhã Duy Đạt nhìn chằm chằm vào Tái Nhân Hầu tước, tinh quang trong mắt chớp động, chốc lát sau mới chậm rãi nói: "Ta bây giờ rốt cuộc đã hiểu, thông qua lời đồn đãi để đoán tính cách một người đúng là một hành động ngu xuẩn."

"Ngươi đang tính toán ta? Vậy thì không cần đâu! Ta là một người rất thẳng thắng." Tái Nhân Hầu tước lại uống cạn chén rượu: "Ta cần tiền !"

"Tiền? Một đồng tiền cũng không có." Nhã Duy Đạt mỉm cười nói: "Ngài đáp ứng hay không đây?"

"Chuyện này..." Tái Nhân Hầu tước bị bất ngờ nên vẻ mặt dại ra, lẩm bẩm: "Ngươi đang chơi xấu!"

"Bởi vì ta có tư cách chơi xấu." Nhã Duy Đạt nhẹ giọng nói: "Tái Nhân Hầu tước, Phong Ngân tiên sinh là cường giả dưới trướng Quân Đồ Minh đại đế, chẳng lẽ ngài chưa từng nghĩ qua tại sao hắn lại xuất hiện ở nơi này? Hơn nữa, tựa hồ hắn không muốn rời đi."

"Ta từng suy nghĩ chuyện này rồi." Thần sắc Tái Nhân Hầu tước lộ vẻ nghiêm nghị, nói: "Nhưng ta không hiểu rõ tình thế bên phía Nguyệt Ảnh đế quốc, cho nên chỉ dám suy đoán vài chuyện mà thôi."

"Học viên tốt nghiệp ở Thánh Đế Tư học viện trải rộng khắp đại lục, vì thế ta nhận được nhiều tin tức hơn ngươi." Nhã Duy Đạt chậm rãi nói: "Phong Ngân tiên sinh đã phản bội Quân Đồ Minh đại đế."

Tái Nhân Hầu tước trầm mặc hồi lâu, chỉ có điều thần sắc của hắn vẫn bình thường, hiển nhiên hắn từng suy đoán theo hướng này.

"Đã có rất nhiều người biết được thân phận Phong Ngân tiên sinh." Nhã Duy Đạt nhẹ giọng nói: "Chuyện này cũng không có gì, nhờ có Sư Tâm đế quốc và Thiên Không Thành cách trở, muốn truyền tin tức tới Nguyệt Ảnh đế quốc cần hao phó một quãng thời gian tương đối dài. Chỉ sợ là có người nào đó bị ta đuổi ra khỏi Thánh Đế Tư thành, khẳng định lòng mang bất mãn cố tình mật báo. Sau đó sẽ có người đến nơi này tìm hiểu đến tột cùng. Ta lo lắng..."

"Ta hiểu rồi." Tái Nhân Hầu tước gật đầu xác nhận.

"Vì bảo vệ Phong Ngân tiên sinh, vì bảo vệ ngài, vì bảo vệ Thánh Đế Tư thành, bọn họ phải biến mất." Nhã Duy Đạt nói như chém đinh chặt sắt: "Tái Nhân Hầu tước, ngài chú ý tới ánh mắt Phong Ngân tiên sinh nhìn Địch Áo không? Ở trong đó tràn đầy mong đợi, cũng tràn đầy lo lắng, mong đợi là bởi vì hắn tin tưởng trong tương lai Địch Áo sẽ đi lên một độ cao mà chúng ta không thể nào tưởng tượng nổi, lo lắng là bởi vì hắn sợ Địch Áo không có đủ thời gian thành thục. Chuyện chúng ta cần làm chính là dùng lực lượng của chúng ta duy trì một hoàn cảnh tương đối ổn định, sau đó lẳng lặng chờ đợi."

Tái Nhân Hầu tước thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: "Nhã Duy Đạt viện trưởng, xem ra ta cũng phải đánh giá ngài lại rồi."

"Bây giờ ngài đã đáp ứng?"

"Ta còn có lý do gì cự tuyệt đây?" Tái Nhân Hầu tước bỗng nhiên đứng lên: "Bọn họ rời đi vào ngày mai?"

"Đúng thế." Nhã Duy Đạt mỉm cười nói: "Ta buộc bọn hắn nhóm rời đi vào ngày mai, chính là để cho bọn họ không đợi được đến lúc thủy triều hạ xuống, vì vậy bọn họ không thể nào băng qua Phong Bạo Chi Hải đi, chỉ có thể đi đường bộ, ngài sẽ có đủ thời gian và cơ hội xử lý tốt chuyện này."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.