[Dịch] Thần Điển

Chương 204 : Thoát khốn




Mặc dù Võ Tôn có lực chiến đấu cường đại nhưng không phải là vô hạn, lúc trước có thể kiên trì thời gian dài như vậy là vì hai gã tộc trưởng muốn đạt được thắng lợi với cái giá nhỏ nhất. Nếu như bọn họ liều lĩnh sử dùng chiến thuật biển người và biển thú ập vào, cho dù là Võ Tôn cũng không thể chống đỡ được bao lâu. Huống chi địch nhân cũng có cường giả cấp bậc Võ Tôn, cũng có một đám Cực Hạn võ sĩ không hề thua kém.

Đám người Tây Cách Thụy Na im lặng tự vấn lương tâm, nếu như đổi thành bọn họ ở trong tình huống không biết tính mạng Phù Y đã trở nên vô cùng suy yếu có dám tấn công một Thủ hộ giả hay không? Việc đó không khác gì tự sát, chết đi không có một chút ý nghĩa, cũng là một hành động ngu ngốc nhất trên đời này rồi.

Mai Đề Na chuyển tầm mắt vào Tác Phỉ Á, sau lại nhìn về phía Tuyết Ny, chỉ biết âm thầm thở dài. Vốn tưởng rằng chiến tranh lạnh giữa nàng và Lâm Tái, sau khi Tuyết Ny trở thành Cực Hạn võ sĩ đã kết thúc. Học viên của nàng vượt qua học viên Lâm Tái, cho nên nàng thắng, bây giờ nhìn lại tựa hồ còn phải tiếp tục một đoạn thời gian dài nữa rồi.

Giờ phút này, Địch Áo đã chạy lên một ngọn núi, quay đầu nhìn lướt qua phía sau lưng, bầy ưng vẫn quanh quẩn trên đầu, đám võ sĩ bộ lạc và Chiến lang đuổi gấp trên mặt đất đông đen như một cơn thủy triều vô biên vô hạn ập tới chỗ hắn.

Địch Áo cảm thấy toàn bộ tóc gáy dựng đứng lên, gai lạnh sau lưng nổi lên từng mảng, tâm hắn cũng muốn chết lặng, bây giờ chạy trốn còn có ý nghĩa gì không?

Thế nhưng hắn vẫn kiên trì, hắn chưa bao giờ là loại người dễ dàng bỏ cuộc. Một nắng hai sương, ngày qua đêm lại, trong mấy ngày kế tiếp Địch Áo luôn ở trong tình trạng chạy vội. Hơn nữa đuổi theo và trốn hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau, khi đuổi giết địch nhân, đối thủ càng lúc càng mỏi mệt sẽ cho hắn dũng khí tiếp tục bám đuổi. Còn lúc chạy trốn, hễ bước chậm một chút lập tức lâm vào nguy hiểm tính mạng, hắn cũng không biết lúc nào địch nhân sẽ từ bỏ ý định, chuyến hành trình gian khổ này thật sự là một khảo nghiệm về tính nhẫn nại và bền bỉ của hắn.

Trong đoạn thời gian này, Địch Áo nghĩ ra vô số hư chiêu, ví như vào ban đêm sẽ tiến vào rừng cây ẩn núp hồi lâu rồi chạy ra khỏi rừng ở một hướng khác, hoặc là ngậm cỏ lau trầm mình trong dòng sông. Nhưng làm thế nào không lừa được ánh mắt chim ưng, đặc biệt là trong bầy ưng còn có không ít yêu thú biến dị có trí tuệ nhất định, bọn chúng không ngừng truy kích và lựa chọn thời cơ tấn công Địch Áo, có khi bay tới trước ngăn chặn đường đi làm cho Địch Áo phải giảm bớt tốc độ. Nếu không, hắn đã sớm bỏ rơi bầy sói từ lâu rồi.

Sau đó Địch Áo dứt khoát hạ quyết tâm cứ một mực cắm đầu chạy về phía trước, nhìn xem lão tử chơi đùa với các ngươi, để coi ai thắng trong cuộc chiến hao tổn này.

Mãi cho đến ngày thứ năm, bầy ưng bắt đầu xuất hiện tình huống không ổn, từng đợt từng đợt từ trên không trung rơi xuống như mưa, đó là tình trạng kiệt lực bay không nổi nữa. Sau đó bầy ưng rốt cuộc bỏ qua, chậm chạp bay ngược lại phía sau.

Địch Áo mệt mỏi đặt cái mông xuống đất, mặt hắn đã xám như tro tàn rồi, quần áo lam lũ, dơ dáy không thua kém ‘vị thế ngoại cao nhân’ kia bao nhiêu, kết thúc rồi sao? Địch Áo lẩm bẩm, nếu như lại chạy thêm một hồi, hắn thật sự không biết mình sẽ hỏng mất vào lúc nào. Coi như là báo ứng vậy, hắn rốt cuộc cảm nhận được nỗi bi ai của tên Cực Hạn võ sĩ Mễ Nhĩ.

Dĩ nhiên vẫn không thể kết thúc như vậy được, bởi vì Địch Áo đã thành tử địch của tất cả bộ lạc võ sĩ.

Trên Khắc Lí Tư bình nguyên trên xuất hiện một bức tranh vô cùng tráng quan, hàng đàn hàng lũ võ sĩ thân trần trùng trục cắm đầu chạy tới, thỉnh thoảng có người kiệt lực chống đỡ hết nổi mỏi mệt ngã xuống đất. Nhưng chỉ nghỉ ngơi một lát, bọn họ lại sẽ một bò dậy lần nữa tiếp tục bước lên cuộc hành trình, ngay phía sau thân ảnh các võ sĩ là bầy sói đông đen. Sức chịu đựng của bầy sói hiển nhiên tốt hơn các võ sĩ rất nhiều, cho dù là chim ưng trên bầu trời cũng không thể bền bỉ hơn chúng nó.

Thế nhưng trước đó nhờ có bầy ưng chỉ dẫn, các võ sĩ bộ tộc có phương hướng truy tung rõ ràng. Tình hình bây giờ lại khác hẳn, ngay cả chim ưng bay lượn trên bầu trời cũng mỏi mệt không có cách nào tiếp tục phi hành, bọn họ đã mất đi vị trí chính xác của Địch Áo, chỉ có thể xác định phương hướng đại khái mà thôi. Bản Văn và Y Cách Nạp cũng phong trần mệt mỏi chen hỗn loạn trong đám võ sĩ, bọn họ không phải là Phong hệ võ sĩ, cho dù có lực lượng cường đại lại không thể sử dụng được, liên tục chạy năm ngày năm đêm đã đến cực hạn của hai người rồi. Mấu chốt chính là cái tên đánh lén Thủ hộ giả, chẳng lẽ hắn làm bằng sắt hay sao? Hay là hắn có nguồn nguyên lực vô cùng vô tận? Từ đầu đến giờ thủy chung cắm đầu chạy trốn chưa từng dừng lại chút nào.

Giờ phút này sự tình phát triển đã mất đi khống chế, mặc dù trên danh nghĩa hai người bọn họ là thủ lĩnh liên quân các bộ tộc, nhưng từ xưa tới nay Thủ hộ giả nhất tộc đều là cột trụ tinh thần của mọi bộ tộc. Mấu chốt là Phù Y lại là lãnh tụ Thủ hộ giả nhất tộc, ở trong suy nghĩ của tất cả con dân bộ tộc, hắn chính là tồn tại như thần minh.

Cũng bởi vì như thế, sau khi biết được tin tức Phù Y bị giết, các bộ tộc võ sĩ mới nổi điên lên đuổi theo hung thủ. Vào lúc này cho dù là Bản Văn hay là Y Cách Nạp ra lệnh cũng không có tác dụng, bởi vì đây là sỉ nhục chung của tất cả bộ tộc.

Khắc Lý Tư bình nguyên yên lặng đã lâu bất chợt trở nên cực kỳ náo nhiệt, các võ sĩ bộ tộc oán hận đến mức muốn lật trung ba thước đất lên để tìm ra cái tên đáng chết kia. Đáng tiếc là bầy ưng nghĩ ngơi xong lại xuất động lần nữa cũng không thể tìm được Địch Áo, hắn phảng phất như hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian rồi vậy.

Bầy ưng bỏ qua truy đuổi Địch Áo quay về nghỉ ngơi và hồi phục, cho dù nhanh nhất cũng phải nữa ngày sau mới có thể cất cánh lần nữa. Nhưng ở trong quãng thời gian ngắn này đã đủ cho Địch Áo làm rất nhiều chuyện.

Địch Áo chỉ nghỉ ngơi mấy phút lại bắt đầu lặn lội đường xa, chỉ khác nhau ở chỗ trước đây hắn rất cẩn thận không lưu lại dấu vết của mình và thường xuyên thay đổi phương hướng. Hiện tại thì đơn giản hơn trước rất nhiều, hắn chỉ việc cắm đầu chạy thẳng một mạch, ngay cả bầy ưng cũng chịu đựng không nổi, những võ sĩ bộ tộc và bầy sói lại càng không cần phải nói. Ngay ở phương diện tốc độ, bọn họ đã không thể nào so sánh với chim ưng rồi, Địch Áo chỉ lo lắng mỗi bầy ưng nên muốn chạy ra khỏi phạm vi chúng nó có thể dò xét.

May mà Địch Áo thật sự làm được, rạng sáng ngày thứ sáu, thân thể Địch Áo rốt cuộc không chịu nổi gánh nặng vô lực ngã xuống bãi cỏ. Mấy ngày qua Địch Áo cơ hồ chưa từng ngừng buông thả Phong Ưu Nhã lần nào, cho đến bây giờ nguyên lực đã không còn lại bao nhiêu. Đây là lần đầu tiên Địch Áo gặp phải tình trạng quẫn bách thế này kể từ khi rời khỏi trang viên. Cho dù là thời điểm truy kích Mễ Nhĩ, Địch Áo cũng không có mỏi mệt đến mức này.

Thế nhưng Địch Áo cố gắng cũng không có uổng phí, từ khi bầy ưng nghỉ ngơi và quay trở lại tìm kiếm. Địch Áo đã chạy một quãng đường ước chừng năm trăm dặm, hơn nữa hắn chỉ nhắm mỗi hướng bắc. Ban đêm thì đổi thành hướng đông, giữa trưa lại đổi sang hướng đông nam. Nói cách khác, Địch Áo đã chạy được phân nửa vòng tròn, nếu như tốc độ các võ sĩ bộ tộc chạy đủ mau, vậy thì giờ phút này Địch Áo đang ở sau lưng bọn họ.

Con người suy nghĩ luôn luôn có quán tính, Địch Áo lợi dụng chính điểm này, năm ngày trước hắn chỉ chạy thẳng tắp về phía bắc, cho đến khi bầy ưng tản đi mới đột ngột thay đổi phương hướng. Mặc dù Địch Áo không biết mình làm vậy là đúng hay sai, nhưng hắn biết rõ ràng nếu như vẫn chạy thẳng tắp như trước sẽ rơi vào phạm vi bầy ưng dò xét. Nhưng thứ hắn cần nhất hiện giờ chính là nghỉ ngơi.

Nếu như vào thời điểm này, địch nhân còn có một thủ lĩnh có quyền chỉ huy tuyệt đối, có lẽ Địch Áo sẽ không dễ dàng thoát thân như vậy. Bởi vì chênh lệch về nhân số và thực lực quá xa, chỉ cần người kia bố trí nhân mã phân tán ra ngăn chặn mọi nẻo đường ngay từ đầu, hoặc cho bầy ưng quấy nhiễu trì hoãn Địch Áo lại chờ đàn sói chạy lên là được rồi.

Nhưng vấn đề là các võ sĩ bộ tộc đều giận dữ đến đỏ mắt, trong lòng mọi người chỉ có một ý niệm trong đầu, đó là đuổi theo giết chết Địch Áo. Bầy ưng truyền lại tin tức cuối cùng là Địch Áo chạy trốn theo hướng bắc, năm ngày trước Địch Áo vẫn làm như vậy, cho nên không cần có người phân phó, các bộ tộc võ sĩ tự động đuổi theo hướng bắc. Ngoại trừ những người thể lực chống đỡ hết nổi mới tạm thời nghỉ ngơi ở tại chỗ, còn những người khác, bao gồm cả đàn sói đều kiên nhẫn phóng thẳng về phía bắc.

"Ta có một loại dự cảm rất quỷ dị, có thể là chúng ta đuổi không kịp tên kia." Bản Văn dừng bước lẩm bẩm, bầy ưng chậm chạp không có truyền lại tin tức hồi âm đã nói rõ vấn đề rồi.

"Vậy thì thế nào?" Y Cách Nạp cười khổ nói: "Hay là nghĩ xem sau này trở về làm sao đối mặt với mấy lão già kia đi, cho dù nói thế nào, trách nhiệm của ta và ngươi là lớn nhất."

:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.