Thật ra sự tình không khác Địch Áo dự đoán nhiều lắm, đối với dân thương thì mấy bộ tộc võ sĩ này còn đáng sợ hơn cả đạo tặc trên Khắc Lý Tư bình nguyên. Đám đạo tặc chỉ cầu tài mà thôi, còn mấy tên dã man này lại giống như là một cỗ chiến xa sát nhân, tất cả mọi thứ ngăn cản trước mặt bọn họ đều bị càn quét sạch sẽ.
Địch Áo dẫn theo hai con ngựa ngày đêm kiên trình, không ngừng tiến sâu vào Khắc Lý Tư bình nguyên. Cho dù là như vậy, hai ngày trôi qua hắn vẫn không thể thấy được hành tung của đám cướp Phật Lang Duy. Đến lúc này Địch Áo thật lòng bội phục mấy tên đạo tặc này, nếu chỉ tính phương diện nghị lực thì bọn hắn biểu hiện quá tốt rồi.
Dưới màn trời xanh thẳm, một đội ngũ hơn ngàn người di chuyển nhanh chóng tới trước, tiếng vó ngựa ùng ùng vang trên vùng đồng quê trống trải lan ra rất xa.
"Đầu lĩnh, nghỉ ngơi một lát đi, các huynh đệ không chịu nổi nữa rồi." Đao Ba Kiểm lo lắng thúc ngựa chạy tới bên cạnh Phật Lang Duy, thấp giọng nói.
Phật Lang Duy quay đầu lại nhìn thoáng qua thủ hạ của mình, tên kia nói không sai, trong đội ngũ không còn bao nhiêu người có thể giữ vững thần thái tỉnh táo, tất cả những người khác đều mặt mày xám xịt, uể oải không chịu nổi.
"Lại kiên trì thêm một ngày, sắp đến rồi." Giọng nói Phật Lang Duy hàm chứa sự kiên định không thể đối nghịch.
Đao Ba Kiểm âm thầm thở dài, hắn rất lý giải tâm tình đầu lĩnh của mình, một khi dùng loại khẩu khí này nói chuyện chắc chắn là không có dư âm thương lượng. Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ quay đầu ngựa trở về hàng ngũ, lớn tiếng khích lệ tinh thần thuộc hạ. Xốc lại tinh thần cho bọn hắn được chút nào hay chút đó, bất kể nói thế nào, dù sao phải để cho bọn hắn thấy được hy vọng mới có thể tiếp tục kiên trì.
Hoàng hôn ngày thứ hai, Phật Lang Duy rốt cuộc hạ mệnh lệnh nghỉ ngơi, bọn đạo tặc như được đại xá vội vàng nhảy xuống ngựa, căn bản không kịp dựng lều hạ trại gì hết, cứ như vậy trực tiếp nằm trên mặt đất. Trong lúc nhất thời tiếng ngáy nổi lên bốn phía, lần này đi đường bọn họ mệt mỏi đến thảm, thể lực tiêu hao đã đến cực hạn.
"Chiêm Mỗ Sĩ, mấy người các ngươi tới đây." Phật Lang Duy triệu tập tâm phúc của mình đến bên đống lửa.
Mấy tên kia biết Phật Lang Duy có chuyện muốn nói, vội vàng tiến tới lẳng lặng nhìn Phật Lang Duy.
"Chu Địch Ti rất có thể đã xảy ra chuyện." Phật Lang Duy giảm thấp thanh âm xuống, chuyện như vậy hiển nhiên không thể để cho những đạo tặc bình thường nghe được, tránh cho tinh thần chịu ảnh hưởng xấu.
Mấy người liếc nhau dò xét, không có một ai lên tiếng, bọn họ đã dự liệu được kết quả này, cho đến bây giờ bên phía khu vực quặng mỏ còn không có tin tức truyền tới, chỉ có thể nói rõ một việc là Chu Địch Ti đã lành ít dữ nhiều.
"Khu vực quặng mỏ có ý nghĩa như thế nào, ta nghĩ tất cả mọi người rất rõ ràng, ta cũng không muốn nói nhiều. Hôm nay nghỉ ngơi một đêm, trì hoãn đến trưa mai, hẳn là có thể đến được khu vực quặng mỏ rồi. Quân đội chủ lực của Tái Nhân Hầu tước một mực giằng co với chúng ta, lực lượng bên này hẳn là rất yếu, ta nghĩ. Thắng lợi sẽ thuộc về chúng ta."
"Đầu lĩnh, tiếp tục tranh đoạt có tác dụng gì không? Không qua bao lâu nữa, Tái Nhân sẽ có thể đuổi theo tới đây." Đao Ba Kiểm nghi ngờ hỏi, đây là nghi vấn mà bọn họ đều nghĩ tới.
"Ngươi cho rằng ta sẽ ở đó chờ hắn?" Phật Lang Duy cười cười nói: "Khu vực khai thác mảnh vỡ tinh thần cực phẩm mỏ ha! Cho dù cho chúng ta, chúng ta cũng nuốt không nổi, có thể mò thêm một ít chỗ tốt là được rồi."
Tâm tất cả mọi người đồng thời nhẹ nhõm, vốn bọn họ còn tưởng rằng Phật Lang Duy không chống cự được mảnh vỡ tinh thần cực phẩm hấp dẫn, quyết tâm muốn chiếm khu vực khai thác mỏ làm của riêng. Bây giờ nhìn lại vẫn hành động giống như trước đây, mò một khoản liền rút lui, làm như vậy nguy hiểm tự nhiên nhỏ hơn rất nhiều.
"Cứ làm như vậy, các ngươi cũng đi nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng đủ tinh thần, đối thủ có thể đánh bại Chu Địch Ti, đoán chừng không phải là hạng người dễ đối phó."
Mấy người gật đầu lục tục rời đi, chỉ còn lại một mình Phật Lang Duy ngồi bên cạnh đống lửa yên lặng xuất thần. Không biết tại sao, Phật Lang Duy thủy chung luôn có cảm giác bồi hồi bất an ở trong lòng, nghĩ thật lâu mà không hiểu được tại sao, hình như bản thân hắn đã cho ra một quyết định sai lầm. Chu Địch Ti tung tích không rõ chính là một tiền lệ, thế nhưng tình trạng kéo dài đến hôm nay, hắn đã không còn cách nào quay đầu lại nữa, mặc kệ phía trước đang có thứ gì đợi hắn, hắn chỉ có thể tiêu sái đi tiếp mà thôi.
Ánh rạng đông bình minh đâm xuyên qua màn trời u ám, tia nắng mặt trời theo đó trồi lên, vô số ánh sáng vàng rực rỡ lan tràn lên khắp mặt đất Khắc Lý Tư bình nguyên.
Tất cả đạo tặc đã chỉnh đốn hành trang thật tốt, trải qua một đêm nghỉ ngơi, tinh thần bọn họ lại cực kỳ hưng phấn như cũ, có đôi lúc mọi việc chỉ đơn giản như vậy, những người ở vào tầng dưới chót, sinh mệnh lực lại càng tràn đầy. Mặc dù nhóm đạo tặc bình thường này không có thực lực cường hãn, nhưng bọn hắn có ý chí cầu sinh mạnh mẽ hơn bất kỳ kẻ nào, tính nhẫn nại cũng hơn hẳn người bình thường.
Phật Lang Duy hài lòng nhìn đám thủ hạ của mình, chậm rãi thúc dục chiến mã đi tới trước đội ngũ.
"Hôm nay là chúng ta sẽ đánh một trận cuối cùng trên Khắc Lý Tư bình nguyên." Thanh âm Phật Lang Duy không tính vang dội, nhưng có thể truyền vào trong tai mỗi người rất rõ ràng: "Nếu như đánh thắng trận trận chiến này, nửa đời sau của mọi người có thể không cần làm gì cả, nằm ở nhà đếm tiền là được, nhưng nếu như thua …"
Giọng nói Phật Lang Duy bất chợt biến đổi, ánh mắt chậm rãi quét qua từng tên đạo tặc: "Như vậy ta có thể bảo đảm với các ngươi, mỗi người nơi này đều không thể sống sót rời khỏi Khắc Lý Tư bình nguyên."
"Cho nên… trận chiến này chỉ cho phép thắng, không được thất bại." Thanh âm Phật Lang Duy nói dứt khoát như chém đinh chặt sắt, một luồng không khí trang nghiêm lan tràn vào trong đội ngũ.
"Tiến !"
“Tới !”
Đoàn ngựa xung phung y như một cơn sóng thủy triều màu đen phóng thẳng vào vùng trung tâm bình nguyên kèm theo tiếng vó ngựa dày đặc, Thiên Tinh hồ cách đó không xa lặng yên tỏa sáng như hàng ngàn đôi mắt theo dõi đám khách không mời mà tới này.
Khi đội ngũ Phật Lang Duy bước vào khu vực Thiên Tinh hồ không lâu, đã có võ sĩ của Thánh Đế Tư thành phát hiện hành tung của bọn hắn, lập tức truyền tin tức trở về.
"Tây Cách Thụy Na phó viện trưởng, hướng Đông nam có đại đội kỵ sĩ xông lại."
"Là Phật Lang Duy?" Một mỹ phụ dung mạo thanh tú dõi mắt nhìn ra xa, rồi từ từ tập trung vào người trung niên trước mặt. Dĩ nhiên, thân là phó viện trưởng Thánh Đế Tư học viện, tuổi thật của nàng khẳng định không có trẻ như vẻ bề ngoài.
"Không sai, đại khái chừng một ngàn người, xem bộ dạng bọn hắn hình như dự định trực tiếp xông tới.”
"Chỉ có hơn một ngàn người?" Tây Cách Thụy Na trầm ngâm chốc lát, sau đó khóe miệng cong lên, nở nụ cười ôn nhu: "Nhìn tình hình có vẻ Phật Lang Duy tổn thất không nhỏ nha!"
"Vậy ý của ngài là…"
"Nếu đã tới, vậy thì chúng ta phải ra ngoài nghênh đón bọn họ thôi." Tây Cách Thụy Na cười nói: "Nếu không, chẳng phải là chúng ta không có lễ độ rồi?"
"Hướng Đông nam?" Tuyết Ny đứng ở sau lưng Tây Cách Thụy Na bỗng nhiên biến sắc, nói gấp: "Hình như trang viên Tác Phỉ Á ở hướng đó."
Tây Cách Thụy Na mỉm cười nhìn về phía Tuyết Ny: "Tác Phỉ Á đạo sư, Lâm Tái cũng có mặt ở đó, người lo lắng làm gì?"
Tuyết Ny le lưỡi xấu hổ, không dám nói gì nữa.
"Chuẩn bị chiến đấu đi !" Tây Cách Thụy Na nhàn nhạt hạ lệnh phân phó cho cấp dưới.
Theo hàng loạt mệnh lệnh truyền ra, một tràng hành động nhằm vào Phật Lang Duy nhanh chóng tiến hành đâu vào đó. Ở trong sơn động, nhóm võ sĩ chịu trách nhiệm đào móc mảnh vỡ tinh thần vẫn đang bận rộn làm việc, từ đó có thể thấy rõ một chuyện, Phật Lang Duy không đáng giá cho Tây Cách Thụy Na coi trọng.
Từ ngoài mặt nhìn lại, hết thảy mọi thứ tựa hồ diễn ra vô cùng bình thường.
Tiếng vó ngựa dồn dập vang dội trên bầu trời bình nguyên, đội ngũ Phật Lang Duy đã xuyên qua Thiên Tinh hồ, cách vị trí sơn động chỉ có mười dặm.
"Đầu lĩnh, hình như có điểm không đúng." Đao Ba Kiểm nhìn quanh bốn phía, nghi ngờ nói: "Cho đến bây giờ bọn họ không thể nào không phát hiện ra chúng ta."
Bọn họ một đường bôn ba tới đây, khu vực khai thác mỏ liền đã ở dãy núi phía trước, địch nhân từ trên cao nhìn xuống hẳn là đã sớm phát hiện và xuất ra hành động chuẩn bị ứng phó mới đúng.
Phật Lang Duy làm sao không biết tình cảnh trước mắt có chỗ quỷ dị, nhưng đã chạy đến nơi này, mặc cho tình huống diễn ra như thế nào, hắn cũng không cam lòng tay không mà về. Huống chi đại quân Tái Nhân đã bị bọn họ hất lại phía sau xa lắc, Phật Lang Duy căn bản không tin tưởng nơi này còn có lực lượng có thể địch nổi bọn họ. Trên thực tế ở trên Khắc Lý Tư bình nguyên, ngoại trừ hai tên Võ Tôn thủ hạ dưới trướng Tái Nhân ra, quả thật không có thế lực nào đủ sắc ngăn cản đám cướp Phật Lang Duy toàn lực tiến công.
"Phái mấy huynh đệ đi qua đó xem thế nào!" Phật Lang Duy quát lên, sau đó giơ cánh tay phải lên, đội ngũ đạo tặc từ từ giảm dần tốc độ, mười mấy tên đạo tặc ở phía trước thúc giục chiến mã lao thẳng tới dãy núi.
Tiếng kèn trầm thấp bỗng nhiên từ trên đỉnh núi vang lên, nhanh chóng quét ngang qua vùng bình nguyên rộng lớn.
Quân đội hai bên chiếm cứ một góc bình nguyên, chiến đấu theo đó chính thức mở màn.
Vô số Liệt Diễm Trảm, Phong Nhận, Băng Trùy từ trong rừng cây bắn ra như mưa. Mặc dù chỉ là bí kỹ cấp thấp nhưng số lượng nhiều lắm, nhóm đạo tặc mới vừa đến gần rừng cây đã bị đánh cho người ngã ngựa đổ, máu thịt bay ngang.
Ba thế lực Thánh Đế Tư thành, Tái Nhân Hầu tước và Phật Lang Duy phân chia ranh giới rõ ràng. Thánh Đế Tư thành, Tái Nhân Hầu tước biểu hiện cho thấy sẽ đứng ở cùng một trận doanh, Phật Lang Duy lại là đại biểu một trận doanh riêng và cũng là nhân tố bất ổn nhất.
Thánh Đế Tư học viện và Tái Nhân Hầu tước là người tự mình chế định quy tắc cho lãnh địa, cũng là người chấp pháp. Bọn họ sẽ cố gắng duy trì quy tắc vận chuyển bình thường, bởi vì đó là cái căn bản bảo đảm cho địa vị và ích lợi của bọn họ.
Phật Lang Duy tồn tại có ý nghĩa gây rối trật tự vốn có, phá vỡ quy tắc đang hiện hữu. Cho nên từ một phương diện nào đó, hắn giống như con chuột già chạy qua chạy lại đều bị người người la đánh, cho dù hắn đi đến địa phương nào cũng không được hoan nghênh.
Hơn nữa, con chuột già sẽ phải có giác ngộ số phận của con chuột già, nó phải lén lén lút lút, khi tranh giành đồ ăn, dù được hay không phải lập tức ẩn núp. Những người chấp hành quy tắc không có biện pháp bawgs hắn, nhưng nếu hắn dám cả gan xuất hiện vào ban ngày ban mặt, chuẩn bị khiêu chiến những người chấp hành chính là hắn tự tìm đường chết. Đáng tiếc là Phật Lang Duy một lòng muốn chiếm lĩnh khu vực quặng mỏ đã tự mình chui vào ngõ cụt, hắn cho rằng những cái đó là thứ vốn thuộc về hắn, với lại tình cảnh hiện tại quá cấp bách, cho nên hắn bất chấp tất cả, xem như liều mạng đặt cược một lần với số mệnh.
Trước sau chỉ qua thời gian hai giây, những gã đạo tặc kia đã nằm ngây đơ trên mặt đất, sau đó từ trong rừng cây hiện ra một nhóm thân ảnh, bọn họ bước ra rừng cây, bộ dạng không nóng không vội chầm chập đi về phía bọn đạo tặc.
Nhìn đám địch nhân đột nhiên xuất hiện, trong lòng Phật Lang Duy tự nhiên dâng lên một tia sợ hãi, nhưng ý nghĩ này chỉ lóe lên rồi biến mất. Sau một lát, ý chí chiến đấu bốc cháy hừng hực trong lồng ngực hắn, Phật Lang Duy reo hò như một tên bệnh tâm thần: "Các huynh đệ, xông lên, giết chết bọn họ."
Các võ sĩ đoàn đạo tặc mới vừa trải qua lặn lội đường xa, mặc dù ngày hôm qua nghỉ ngơi và hồi phục một đêm nhưng lực chiến đấu vẫn bị giảm đáng kể. Bên phía địch nhân lấy khỏe đánh mệt, cộng thêm đủ loại nhân tố bất lợi nhưng Phật Lang Duy làm như không thấy, cái hắn muốn chính là đánh gục tất cả đối thủ ở trước mắt.
"Giết ~!"
"Các huynh đệ, chúng ta nhiều người như vậy, dùng ngựa dẫm cũng có thể giết chết bọn họ, xông lên !"
Các võ sĩ đoàn đạo tặc ra sức reo hò lao lên.
Không sai, bên phía kẻ địch chủ động công kích không có bao nhiêu người, thoạt nhìn chỉ có chừng hai trăm, vốn dĩ lấy nhiều đánh ít, bề ngoài xem như đã có thể chiếm cứ thế thượng phong.
Đối mặt với đoàn đạo tặc chen chúc nhau lao tới, thần sắc những võ sĩ kia giữ vững trạng thái bình thản như thường, xếp hình một trận thế đơn giản, chỉ có một nữ nhân bước ra chậm rãi tiến lên nghênh đón đoàn đạo tặc.
Nữ nhân kia vóc người không cao nhưng mắt môi như vẽ, hiền lành giống như một tỷ tỷ nhà bên, chỉ có điều nơi khóe mắt có vài nếp nhăn như ẩn như hiện làm bộc lộ tuổi thực của nàng. Trên người khoác một bộ trường bào màu lam, bên hông đeo một thanh kiếm dài bốn hơn thước.
Khoảng cách song phương càng ngày càng gần, ba trăm thước, hai trăm thước, khi còn cách 150 thước nữ nhân kia đột nhiên sải bước phóng thẳng tới trước.
Có lẽ bởi vì đối phương là phụ nữ, có lẽ bởi vì thấy được thanh trường kiếm kia nên bọn đạo tặc hoàn toàn không có đặt nữ nhân kia vào trong mắt, tiếp tục cắm đầu lao về phía trước, cố gắng nhất cử đánh tan trận thế của địch nhân.
Đợi đến khi khoảng cách song phương không đủ năm mươi thước, nữ nhân kia tung người nhảy lên, ở trên không trung vẽ ra một đường vòng cung vô cùng duyên dáng, trở tay rút trường kiếm sau lưng ra chém về phía đoàn đạo tặc.
Trong nháy mắt trường kiếm ra khỏi vỏ, không khí vốn nóng bức bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là từng đợt rét lạnh ập tới, ngay cả mặt trời ở trên cao cũng bị một tầng sương mù che phủ như ẩn như hiện, bọn đạo tặc kinh ngạc hãm tốc độ lại, từ trong miệng, trong mũi bọn hắn thở ra từng làn hơi nước, hơi nước vừa chạm vào chòm râu lập tức ngưng tụ thành sương, chiến mã dưới háng bọn họ cũng bị luồng hàn khí ảnh hưởng, màn sương mù trắng noãn từ bờm ngựa nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân chúng nó.
Chốc lát sau nữ nhân kia đã hạ xuống đất, một luồng ánh sáng màu lam tiếp tục nở rộ.
“Rầm rầm…!”
Vô số dòng nước lạnh ngưng kết thành thực chất từ trong màn ánh sáng bay ra ngoài, ở giữa không trung tập hợp lại thành mấy con thủy long giương nanh múa vuốt bay ra bốn phương tám hướng.
Khi những con thủy long kia bay đến trên đầu bọn đạo tặc, tất cả cùng nhau nổ ầm ầm cùng một lúc rồi hóa thành vô số sợi tơ bạc phóng thẳng xuống đất.
Mỗi một sợi tơ bạc đều có lực xuyên thấu khó thể tưởng tượng nổi, chỉ trong nháy mắt, trên người gần trăm tên đạo tặc ở chung quanh đã xuất hiện vô số đóa hoa máu, chiến mã của bọn họ cũng bị đâm thủng như tổ ong, lần lượt ngã gục xuống đất theo đủ loại tư thế. Thái độ nữ võ sĩ kia khi giết chóc cực kỳ lạnh lẽo, đám đạo tặc bị công kích không có người nào kêu lên thảm thiết một một tiếng, bởi vì tính mạng của bọn hắn đã kết thúc chỉ trong một cái nháy mắt.
"Đó là… Băng Chi Khế Ước?" Phật Lang Duy cũng phải hít sâu một hơi lạnh, giờ phút này hắn có cảm giác vọng động lập tức quay đầu chạy trốn: "Là Tây Cách Thụy Na !"
Trên thực tế, Tây Cách Thụy Na ở Thánh Đế Tư học viện cũng không tính là nổi danh, ít nhất còn không bằng Băng Chi Khế Ước. Trong truyền thuyết, Thánh Vũ Sĩ Đế Tư trước khi chết thi triển ra Hạn Kỹ (bí kỹ cực hạn), chẳng những hủy diệt địch nhân đồng thời cũng hủy diệt bản thân. Sau trận chiến đó trên đỉnh Tuyết Sơn lưu lại một hồ nước vĩnh viễn đóng băng, người đời sau gọi hồ nước đó là Thánh Đế Tư hồ.
Nhưng truyền thuyết chẳng có mấy cái là đúng sự thật, có lẽ Đế Tư không có quan hệ gì tới Thánh Đế Tư hồ, những tin tức kia chỉ là người đời sau suy nghĩ và thêm bớt vào truyền thuyết Đế Tư cho hấp dẫn mà thôi. Thế nhưng, Thánh Vũ Sĩ Đế Tư thật sự lưu lại cho nhóm môn đồ của nàng một thứ tốt, đó là bảo bối trấn sơn của Thánh Đế Tư học viện, Băng Chi Khế Ước.
Sau khi một vị Thánh Vũ Sĩ tử vong, nếu như thực lực của hắn đủ cường đại, nguyên lực vốn có trong cơ thể sẽ ngưng tụ không tiêu tán, đó là nguyên lực tràng thuần túy nhất trên thế giới là, thậm chí vượt xa tinh thần kết tinh và tinh thần hạch, các võ giả gọi nó là Thánh Hồn.
Hình thức Thánh Hồn thể hiện ra ngoài không giống nhau, thời gian tồn tại cũng khác hẳn, có khi duy trì được mấy năm, có lúc lại chỉ mấy ngày. Nếu như không tìm được địa phương bảo hộ sẽ chậm rãi tiêu tán, hoặc là hóa thành phong bạo gầm thét, đôi lúc biến thành biển lửa ngập trời, có khi hóa thành đá tảng nặng ngàn cân, cũng có thể hóa thành vô số hoa tuyết bay đầy trời. Tóm lại căn cứ vào thuộc tính nguyên lực không giống nhau, Thánh Hồn sẽ diễn biến thành một loại uy năng của thiên nhiên từ từ dung nhập vào trong thiên địa.
Nếu như ngẫu nhiên có người chiếm được Thánh Hồn và được Thánh Hồn nhận thức, người có thể dùng ý chí của mình từ từ tôi luyện Thánh Hồn. Dĩ nhiên là thực lực của người này không thể quá kém, nếu như trước khi Thánh Hồn bắt đầu tiêu tán không thể hoàn toàn luyện hóa, uy lực Thánh Hồn sẽ bị giảm mạnh.
Sau khi Thánh Vũ Sĩ Đế Tư chết đi đã lưu lại Thánh Hồn, môn đồ của nàng luyện hóa ngưng tụ thành trường kiếm trong tay Tây Cách Thụy Na, Băng Chi Khế Ước.
Tây Cách Thụy Na chỉ chém ra một kiếm là giết chết gần trăm tên đạo tặc dễ dàng, phạm vi công kích rộng lớn và sắc bén như thế, cho dù là Võ Tôn cũng không thể nào tùy tiện phóng thích, chiêu này hoàn toàn dựa vào uy lực Băng Chi Khế Ước.
Phật Lang Duy ngừng lại, đám đạo tặc kia cũng dừng lại, ngược lại chiến mã dưới háng bọn họ cho ra phản ứng tức thời, có một số điên cuồng hý lên, có con thì dựng thẳng người lên không ngừng giẫm đạp mảnh đất xung quanh, có một số cắm đầu chạy trốn bất kể bị chủ nhân ra sức đánh đập. Ngay cả súc vật còn biết sợ hãi, đám đạo tặc làm gì có lá gan đến gần Tây Cách Thụy Na.
Có lẽ là không muốn tạo sát nghiệt quá nhiều, Tây Cách Thụy Na không có tiếp tục công kích, nàng đứng ở giữa mảnh đất trống lẳng lặng nhìn tới trước, trường kiếm trong tay tà tà chỉa xuống đất.
"Đầu lĩnh, không ổn rồi." Đao Ba Kiểm chẳng quan tâm cái quái gì là tinh thần nữa, lớn tiếng quát lên. Đúng lúc này, phía sau mơ hồ truyền đến tiếng kèn lệnh, Phật Lang Duy cả kinh vội vàng xoay người nhìn về phía sau. Một đoàn kỵ binh không biết từ lúc nào xuất hiện ở phía Nam Thiên Tinh hồ, còn có một đoàn kỵ binh khác từ trong núi rừng xông ra bọc lấy cánh bên trái đoàn đạo tặc. Hai đại đội kỵ binh đều treo cao quân kỳ Tái Nhân Hầu tước.
Trên mặt Phật Lang Duy lộ vẻ kinh hãi không thể khống chế được, chiến mã của hắn tựa hồ cảm ứng được chủ nhân sợ hãi, vừa thở mạnh phì phò vừa lui về sau mấy bước.
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: