Đúng lúc này một gã kỵ sĩ xuất hiện ở phương xa, chạy nhanh về phía này b, đợi đến lúc hắn thấy rõ thân ảnh người trung niên, sắc mặt lập tức tái nhợt, vừa chạy đến phụ cận đã nhảy vội xuống ngựa, quỳ một gối xuống đất, run giọng nói: "Đại nhân, vì sao… vì sao ngài tự mình đến đây?"
"Người đưa thư của ngươi nói rằng ở cảnh nội Sư Tâm đế quốc bị người giết chết." Người trung niên thản nhiên nói: "Tin tức cũng bị người ta hủy diệt, thế nhưng ngươi lại dùng ấn ký khẩn cấp báo cáo, dựa theo quy củ ta phải tự mình đi một chuyến, nói cho ta biết nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Đại nhân, ngài hẳn là nghe nói qua Phong Bạo Hải?" Gã kỵ sĩ kia không dám trì hoãn, lập tức đi thẳng vào chính đề: "Trong dĩ vãng Phong Bạo Hải chỉ xuất hiện Bạo Phong vào mùa hè, đó là bởi vì gió lạnh từ Vĩnh Đống băng xuyên.”
"Đơn giản chút, ta đi hơn một tháng mới chạy tới nơi này, không phải tới để nghe ngươi nói nhảm." Người trung niên lộ vẻ không vui nói.
"Vâng, đại nhân." Thân thể gã kỵ sĩ kia hơi hơi run rẩy, nói: "Nhưng tại mùa xuân năm nay, Phong Bạo Hải đột nhiên nổi lên một trận bão lớn, thậm chí gây ra sóng U Linh, chuyện này không hề bình thường. Thuộc hạ trải qua điều tra nghiêm mật, cuối cùng phát hiện trận bão kia vô cùng có khả năng là do một vị cường giả Thánh cấp dẫn phát.”
"Hắc hắc hắc, ngươi cho rằng ngươi là ai?" Người trung niên cười lên âm lãnh: "Đối với loại người hạ cấp như ngươi, cường giả Thánh cấp dẫn phát nguyên lực ba động và thiên địa oai không có gì khác biệt, ngươi có thể phân biệt được?"
"Đại nhân, chúng ta dùng đèn cảm ứng đều sáng." Kỵ sĩ kia dùng thanh âm run rẩy nói: "Đây chứng minh trong vòng trăm dặm quanh đây có cường giả Thánh cấp đang chiến đấu, còn nữa, nghe nói Ngõa Tây Lý chạy trốn theo hướng bắc."
Cái tên Ngõa Tây Lý giống như một loại ma chú, người trung niên vừa nghe được thân thể bất chợt trở nên cứng ngắc, mà mấy gã võ sĩ đứng phía sau hắn cũng nghiêm mặt lại, hai mắt bắn ra tinh quang, bộ dạng lười nhác thoáng cái mất sạch.
Chốc lát sau, người trung niên mở miệng nói : "Ngươi hoàn toàn có thể nói cho ta biết ở câu đầu tiên là đèn cảm ứng cũng sáng, mà ngươi lại phân tích mấy cái đồ chó má đồ trước đó là để chứng minh cái gì? Chứng minh ngươi rất thông minh??"
Gã kỵ sĩ kia toát mồ hôi lạnh, hắn hiểu được đã tự mua dây buộc mình rồi.
"Ta chán ghét ngươi." Người trung niên thở dài một hơi, chậm rãi nói: "Chuyện này đối với ta cũng không phải là tin tức tốt, Ngõa Tây Lý a…aa…!"
Kỵ sĩ kia ngẩng đầu lên cười nói: "Lấy đại nhân uy năng, chỉ là một Ngõa Tây Lý..."
Hắn còn chưa nói hết, người trung niên bỗng nhiên xuất thủ, đưa tay nắm chặt cổ họng hắn, xách hắn lên không trung.
Một thanh âm xương cốt ma sát rất nhỏ vang lên khiến cho da đầu người ta tê dại, khuôn mặt gã kỵ sĩ kia đã đỏ như máu, hai chân dùng sức giãy dụa nhưng hắn căn bản không thể hất tay của đối phương ra được. Thật ra, nếu như hắn có thể giữ được tĩnh táo sẽ tuyệt đối không dám lộn xộn, hiện tại đang giãy dụa hoàn toàn xuất phát từ bản năng mà thôi.
"Ngươi xem ta như đứa ngốc hả?" Người trung niên ôn nhu nói: "Cho dù kết quả như thế nào, ngươi có thể tra ra được tung tích Ngõa Tây Lý, công lao của ngươi không thể thiếu. Nhưng đối với chuyện bắt được Ngõa Tây Lý hay không, chỉ có thể trách ta vô năng. Bắt Ngõa Tây Lý? Ngươi nghĩ một vị cường giả Phong hệ Thánh cấp là cái thứ gì hả? Hắn có thể giữ vững trạng thái Phong Ẩn liên tục mấy ngày mấy đêm, để cho ta dùng cái gì đi bắt? Ha hả, ngươi chỉ suy nghĩ đến tiến trình của mình mà không để ý đến người khác khó xử, đúng không?"
Khuôn mặt gã kỵ sĩ kia đã biến thành màu đỏ thẫm, hắn muốn mở miệng bào chữa cho mình nhưng cổ họng bị đối phương nắm quá chặt, ngay cả hô hút cũng không được, đừng bảo là mở miệng nói chuyện.
"Ngươi thật sự đáng chết." Người trung niên nhe răng cười nói.
Thân thể gã kỵ sĩ kia đột nhiên co quắp lại, mắt, mũi theo đó rỉ ra mấy dòng máu tươi, nhất là cặp mắt, một nửa con ngươi đã lồi ra bên ngoài nhìn cực kỳ dọa người.
Trong thời gian ngắn ngủn mười mấy giây, gã kỵ sĩ kia co giật mãnh liệt giống như điện giật rồi không nhúc nhích nữa, hai tay, hai chân mềm nhũn buông thỏng xuống.
Người trung niên tiện tay ném xác gã kỵ sĩ qua một bên, sau đó lấy ra một cái khăn tay lau vết máu tươi dính trên bàn tay.
"Cho dù là làm người hay là làm chó, cũng cần phải có một ít kỹ xảo, một tên ngu như vậy không có biện pháp sinh tồn, dù cho không có đụng phải ta cũng sẽ có người khác tới trừng phạt hắn." Người trung niên ném khăn tay vào thi thể gã kỵ sĩ, quay đầu lại nhìn các võ sĩ hỏi: "Các ngươi nói đúng hay không?"
Mấy võ sĩ liếc nhau một cái, cũng không dám nói gì.
"Khụ." Vị quản gia trung niên vội ho khan một tiếng, nói: "Đại nhân, hiện tại chúng ta nên..."
"Đuổi theo bắt Ngõa Tây Lý?" Người trung niên cười nói rất nhẹ nhàng: "Ngươi cũng biết, nếu như không có Ngõa Tây Lý cũng không có ta ngày hôm nay."
Sắc mặt vị quản gia kia trở nên cổ quái, mấy gã võ sĩ cũng vậy, hai mặt nhìn nhau, bốn mắt trợn trừng, á khẩu không trả lời được.
"Ha ha, ta biết ngươi đang suy nghĩ điều gì!" Người trung niên đưa tay vỗ lên bả vai quản gia kia hai cái, kê vào sát lỗ tai thấp giọng nói: "Ngươi muốn trở về bẩm báo bệ hạ, ta còn có tâm cảm ân Ngõa Tây Lý, cho nên không muốn thương tổn hắn."
"Không… không …không …không !" Vị quản gia kia hoảng hốt, liều mạng lắc đầu lia lịa.
"Không?" Người trung niên nhìn chăm chú vào vị quản gia: "Ý người là lòng trung thành của ngươi đối với ta hơn cả bệ hạ?"
Vị quản gia kia đã toát mồ hôi hột to như hạt đậu lăn dài trên trán, hắn trả lời có tương đương phạm vào tử tội, nếu trả lời không lại đụng chạm tới người đang đứng trước mắt tùy thời đều có thể cướp đi tính mạng của hắn.
Người trung niên từ từ chuyển bàn tay lên trên đỉnh đầu vị quản gia, đè xuống vỗ vỗ hai cái, vị quản gia cảm giác như trái tim của mình nhảy dựng lên điên cuồng, đầu óc cũng trống rỗng, vô ý thức nhún theo lực đạo đối phương gật gật mấy cái.
"Ta thấy ngươi gật đầu nha !" Người trung niên rút tay về, nhẹ nhàng chạm vào ngực vị quản gia, chớp chớp mắt nói: "Vậy thì bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là người mà ta tín nhiệm nhất."
Quản gia kia lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, sau một lát, tầm mắt người trung niên rơi vào mấy gã võ sĩ, mấy gã võ sĩ lập tức biết điều cúi đầu làm ra bộ dạng không nghe gì hết.
"Ha hả, chỉ đùa với các ngươi một chút, ta làm sao dám làm trái với mệnh lệnh bệ hạ đây?" Người trung niên thấp giọng cười cười, ôn nhu nói: "Các ngươi có biết khác biệt lớn nhất giữa ta và Ngõa Tây Lý là ở điểm nào không?"
"Ngài thông minh hơn Ngõa Tây Lý đại nhân, cũng cường đại hơn..." Vị quản gia kia sợ hãi nói.
"Mặc dù câu trả lời của ngươi làm cho ta rất vui vẻ, nhưng ta lại phải tiếc nuối nói cho ngươi biết, ngươi sai lầm rồi." Người trung niên mỉm cười lắc đầu nói: "Ngõa Tây Lý suy nghĩ sâu xa hơn ngươi rất nhiều, nếu muốn thỏa mãn tinh thần trọng nghĩa dối trá của bản thân, hắn thậm chí định ra một bộ quy tắc đầy đủ và kín kẽ hơn cả luật lệ của bệ hạ, ước thúc toàn bộ mọi người vào trong. Mà ta chỉ có thể làm một con chó, ta đã đủ hài lòng, lắm rồi, gâu gâu gâu…~!."
Nghe thấy người trung niên giả tiếng chó sủa, vẻ mặt vị quản gia dại ra, hắn rất buồn cười nhưng lại không dám bật cười.
Người đứng trước mặt hắn chính là một nhân vật điên cuồng tại đế đô, lấy tính cách hỉ nộ vô thường mà nổi tiếng, mọi người đều ôm thái độ kính nhi viễn chi đối với hắn, thậm chí tránh như rắn rết. Chỉ có bệ hạ là tin tưởng hắn, huy chương đầu chó trước ngực hắn chính là bệ hạ đích thân phong tước, tự hắn yêu cầu làm trò trước mặt vô số quý tộc, bất chấp thái độ vô liêm sỉ công khai tuyên bố, hắn muốn vĩnh viễn làm con chó trung thành nhất bên cạnh bệ hạ. Chuyện này truyền ra ngoài lập tức đồn đại vang khắp đế đô, biến thành một trò cười cho toàn thiên hạ, nhưng hắn bất kể không thèm để ý, người bình thường vốn có cảm giác thẹn với lương tâm, nhưng đối với hắn lại hoàn toàn không có ý nghĩa.
"Bây giờ ngươi hiểu chúng ta phải làm gì rồi chứ?" Người trung niên mỉm cười hỏi.
"Chúng ta… đuổi theo bắt Ngõa Tây Lý?"
"Ngu xuẩn." Người trung niên lắc đầu nói: "Là con chó được Ngõa Tây Lý tự tay nuôi lớn, không có ai có thể hiểu rõ hắn hơn ta, cũng không có ai hiểu rõ ta hơn hắn, chỉ ta và các ngươi chắc chắn bắt không được hắn."
Vị quản gia kia run rẩy đưa tay lau mồ hôi lạnh ướt nhẹp trên trán, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nếu như đã biết tung tích Ngõa Tây Lý, lại không bắt được Ngõa Tây Lý, có thể sẽ lưu lại ấn tượng vô năng với bệ hạ. Đây là chuyện tình trước mắt mà vị đại nhân lo lắng nhất, hắn xoay động tròng mắt một vòng, nhẹ giọng nói: "Đại nhân, đèn cảm ứng phát sáng cũng không thể đại biểu cái gì, có lẽ là những cường giả Thánh cấp khác đang chiến đấu, không có quan hệ gì tới Ngõa Tây Lý. Dù sao không có ai tận mắt nhìn thấy Ngõa Tây Lý xuất hiện? Chỉ là suy đoán mà thôi."
"Không, ta có cảm giác Ngõa Tây Lý đang ở chỗ đó." Người trung niên chậm rãi nói.
Vị quản gia kia cơ hồ muốn qua đời luôn cho rồi, âm thầm mắng ở trong lòng: “Ta nói muốn bắt Ngõa Tây Lý, ngươi nói ta là ngu xuẩn, ta giúp ngươi tìm lý do thoát tội, ngươi lại trực tiếp hủy bỏ ý của ta, tiên sư tổ nhà ngươi rốt cuộc muốn lão tử làm sao bây giờ ?”
Người trung niên rốt cuộc bỏ qua cho vị quản gia, ngẩng đầu nhìn về hướng bắc, rất lâu sau đó mới nhẹ giọng thở dài: "Chúng ta đi thôi !"